Chương 11
Chương 11: Trong Phòng… Mùi Nặng Quá…
Nhiếp Tử Hành vừa ăn một bữa no nê ở nhà Du Cảnh Minh xong thì lững thững đi bộ về nhà, tâm trạng sảng khoái như vừa trúng độc đắc.
Một đêm ngủ sâu trôi qua. Nhưng sáng hôm sau, anh bật dậy như bị điện giật – mặt tái xanh như vừa gặp ma.
Trong mơ, anh đè một người đàn ông mặc cảnh phục xuống, hôn lên vành tai người ta.
Tay anh luồn vào cổ áo, từ tốn cởi từng chiếc cúc. Lớp vải tuột xuống, để lộ phần vai tròn trịa, mịn màng.
Không khí tràn ngập pheromone của anh, hòa quyện với tiếng thở dồn dập và hơi nóng phả ra từ làn da kề sát.
“Bảo bối, em đẹp thật.”
Anh cúi đầu ngửi cổ đối phương, tay nắm lấy bàn tay kia, đan từng ngón vào, siết chặt như không muốn rời.
Ngay sau đó, mùi hoa lan nồng nàn tỏa ra từ sau gáy người nọ.
Người bị đè dưới thân đột ngột quay đầu lại, lộ ra gương mặt bình tĩnh của Du Cảnh Minh.
“Nhiếp tiên sinh, tôi là Alpha.”
Nhiếp Tử Hành giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm đầy trán.
Anh lau mặt, cảm giác có gì đó dính dính dưới lớp chăn khiến anh vừa muốn cười vừa muốn độn thổ.
Mùa động dục đến rồi, lại còn dám mơ mộng lung tung với Du Cảnh Minh, mà còn bị phản dame trong mơ nữa mới khổ.
May là trong mơ anh hành động nhanh, chứ để người ta nói câu “Tôi là Alpha” trễ chút chắc anh sốc tới ngất luôn.
Nhưng mà…
Anh âm thầm nhìn bàn tay mình – bàn tay vừa đan chặt với người ta trong giấc mơ ban nãy.
Nhiệt độ từ cơ thể người đàn ông ấy, vết chai nhè nhẹ trên lòng bàn tay… rõ ràng như thật.
“Có khi kiếp trước mình là tiểu thuyết gia đó ha…”
Anh lẩm bẩm, khóe môi khẽ cong lên một cách bất lực.
—
Ở chung cư Phong Hoa, trong căn hộ nhỏ.
Du Cảnh Minh đang ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngập ngừng.
Hôm qua, Nhiếp Tử Hành nói kỳ động dục sắp tới, tạm ngưng nhận vụ án. Sau đó còn gửi một luật sư tên Trần Tân qua thay, bảo là đệ tử thân tín, bảo đảm uy tín khỏi chê.
Du Cảnh Minh đã kết bạn với Trần Tân, còn lập luôn nhóm ba người.
Nãy Trần Tân nhắn vào nhóm:
【Cảnh sát Du, tài liệu vụ án đang ở chỗ sư phụ tôi. Tôi sắp tới lấy, tiện truyền đạt vài điểm lưu ý. Hai người ở gần, nếu anh rảnh thì qua nghe cũng được nha~】
Hôm nay Du Cảnh Minh làm ca chiều, buổi sáng rảnh không có gì làm.
Nhưng… Nhiếp Tử Hành đang trong giai đoạn “nhạy cảm”. Anh là Alpha, tự dưng mò tới nhà người ta lúc này, sao nghe cũng… kỳ kỳ.
Tối qua người ta còn bảo “sắp đến kỳ động dục”, vậy mà vẫn còn tỉnh bơ đứng bếp nấu ăn?
Hay là… pheromone Alpha không ảnh hưởng gì đến kỳ phát tình của Nhiếp Tử Hành?
Nhưng nếu có ảnh hưởng thì sao?
Không lẽ lúc đó Nhiếp Tử Hành sẽ giống Omega bình thường? Sẽ muốn được đánh dấu, muốn chiếm hữu… muốn cùng Alpha… A hèm… làm chuyện đó?
Càng nghĩ càng sai, Du Cảnh Minh vội vàng dẹp hết mấy ý nghĩ tào lao.
Chết tiệt, đầu óc mình bị gì vậy… nghĩ vậy là xúc phạm người ta rồi còn gì…
Anh vội nhắn trong nhóm, cảm giác tội lỗi dâng trào:
【Tôi rảnh… nhưng vì đang là giai đoạn nhạy cảm của Nhiếp tiên sinh nên tôi ngại, không tiện đến.】
Trần Tân trả lời ngay:
【Cảnh sát Du khỏi lo, mỗi lần sư phụ tới kỳ là cảnh báo trước cả tuần. Giờ mới ngày thứ hai, chưa có phản ứng đâu~】
【Ba ba Nhiếp là Omega mạnh nhất lịch sử.jpg】
Du Cảnh Minh vẫn thấy bất an, bèn hỏi thẳng:
【Nhiếp tiên sinh, tôi qua nghe bàn giao vụ án được không? @Nhiep】
Chờ mãi không thấy phản hồi, anh mở riêng khung chat cá nhân, gửi lại lần nữa.
Vẫn không ai rep.
Trần Tân lại voice trong nhóm:
“Sắp tới nơi rồi! Sư phụ tôi chưa dậy đâu, gọi tag chắc không thèm đọc. Tôi hẹn sư phụ 9 giờ, đảm bảo ngủ tới đúng 9 giờ mới dậy, không lệch một phút. Cảnh sát Du yên tâm, anh là Alpha cũng không sao đâu. Sư phụ tôi không phải Omega tầm thường mà, ha ha!”
“Lát nữa tôi đợi anh ở cổng chung cư, lỡ anh không tìm được đường.”
Nói xong còn gửi định vị.
Văn phong chói loà này khiến Du Cảnh Minh sững người tại chỗ.
Ủa… sao tự nhiên đòi ra đón luôn rồi?
Anh vội trả lời:
【Vậy phiền cậu chờ một lát, tôi uống thuốc ức chế rồi xuống.】
—
Chín giờ sáng, Nhiếp Tử Hành tắm xong, quấn khăn bước ra thì chuông cửa vang lên.
Màn hình hiện lên gương mặt Trần Tân đang phóng to sát camera: “Sư phụ, tôi tới lấy tài liệu!”
Anh ậm ừ, “Vào đi,” rồi bấm mở cửa.
Vừa lau tóc vừa đi xuống cầu thang, anh liếc thấy người ngồi trong phòng khách liền suýt trượt chân.
Bộ cảnh phục kia, dáng ngồi kia… chỉ cần nhìn bóng lưng là biết ai rồi.
XONG ĐỜI.
Vừa mơ thấy người ta bị mình đè ra, giờ quay ra đã thấy người ta ngồi chình ình trong nhà mình.
Nhiếp Tử Hành bắt đầu nghi ngờ bản thân vẫn chưa tỉnh hẳn. Hay là vẫn đang mơ?
“Sao cảnh sát Du lại ở đây? Trần Tân đâu?” anh hỏi.
Người kia quay đầu lại, động tác cứng ngắc như bản lề lâu ngày không tra dầu.
Lần này không chỉ tai mà cả mặt cũng đỏ như trái gấc.
“Trần Tân… thấy đồ anh giặt xong nên ra phơi giúp…”
Nhiếp Tử Hành ngồi xuống đối diện, rót cho anh một ly nước: “Thằng trời đánh, khách tới không biết tiếp, lại còn chạy đi phơi đồ. Cảnh sát Du sao mặt đỏ vậy? Không phải đang sốt chứ?”
Vừa nói vừa đưa tay sờ trán người kia.
Du Cảnh Minh mặt đỏ ửng, lập tức nghiêng đầu né tránh.
“Nhiếp tiên sinh… làm ơn mở quạt thông gió đi… trong phòng… mùi nặng quá…”
Nhiếp Tử Hành: …
Chết tiệt. Giấc mơ sáng nay dữ dội quá, pheromone bung ra thật.
Mà cái mùi này… không giống mùi bình thường cho lắm.
Nếu dịch ra thì chắc kiểu: cho tôi ngửi thêm đi; cưng ơi, thơm quá nè; bảo bối, tới đây hun một cái coi…
Nhục muốn đội quần
Có lẽ nét mặt anh quá cứng đơ nên Alpha trước mặt – người đang lúng túng tới mức không biết giấu tay vào đâu – bỗng nói như để trấn an:
“Nhiếp tiên sinh, thật ra… cũng bình thường thôi. Anh không cần áy náy đâu. Alpha cũng có lúc bị pheromone ảnh hưởng… tôi làm giám sát pheromone mà, gặp nhiều rồi… tôi biết mùi này không phải dành cho tôi, tôi không để bụng…”
Nhiếp Tử Hành há miệng…
Nhưng thật sự là dành cho cậu mà.
Không chỉ vậy, là lúc tôi đè cậu ra, gọi “bảo bối” từng câu từng chữ mà bung ra đó…
Nhưng anh chọn cách… im lặng.
Đúng lúc đó, Trần Tân phơi đồ xong quay vào, tươi rói: “Sư phụ dậy rồi hả? Tôi đưa cảnh sát Du tới nghe phân tích vụ án đó.”
Nhiếp Tử Hành trợn trắng mắt.
Thấy rồi, thấy rõ rồi! Người ta ngồi lù lù ở đó mà bây giờ mới nói thì còn ý nghĩa gì?
Tên đồ đệ đầu đất nhìn sắc mặt hai người, phát hiện có gì sai sai, bèn dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy, sư phụ?”
Nhiếp Tử Hành cười lạnh: “Chuyện gì? Em nói coi? Là Beta thì không ngửi được pheromone cũng phải thấy không khí khác lạ chứ? Em không thấy trong phòng có mùi gì sao?”
Đúng là bó tay với thằng đồ đệ này. Phá án thì giỏi, sống đời thường thì đúng là cún ngốc.
“Không báo trước mà dắt Alpha tới nhà một Omega sắp phát tình, không sợ tôi đập chết em à?”
Nói rồi giơ chân định đá.
Trần Tân hoảng hốt chạy vòng quanh: “Con sai rồi! Con sai rồi sư phụ! Trước đây sư phụ cũng từng gọi Alpha tới mà! Con tưởng lần này cũng được!”
“Còn dám cãi? Hồi đó tôi chuẩn bị đủ hết rồi! Không để người ta ngửi được mùi gì cả!”
Chỉ vì tin tưởng nó là Beta nên mới sơ suất. Không ngờ nó lại kéo luôn Du Cảnh Minh đến.
Trần Tân mặc cái quần còn in dấu chân, quỳ xuống rên rỉ: “Con biết sai rồi, sư phụ!”
“Giỏi lắm ha?”
“Không dám nữa đâu, hu hu hu…”
Nhiếp Tử Hành nhìn mà tức không chịu nổi, vừa giơ chân định đá tiếp.
Ai ngờ chưa kịp động, góc áo đã bị nắm lại.
Anh quay sang, thấy Alpha bên cạnh đã đỏ rực từ tai đến tận đuôi mắt.
“Cái đó… Nhiếp tiên sinh, anh mở quạt thông gió trước đi…”
Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo một chút run rẩy.
BỐP.
Trong đầu Nhiếp Tử Hành như có tiếng pháo nổ đùng đoàng.
Chỉ còn vang lên chữ: Quần đâu?!
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Vì sao Tiểu Du không phản ứng với pheromone của Omega khác mà lại phản ứng mạnh với anh Nhiếp?
Du Cảnh Minh: Tại mấy người đó muốn tôi đè họ… mà tôi không thích.
Nhiếp Tử Hành: Cậu ấy đang trêu tôi đó! (Tôi có bằng chứng!)
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi