Chương 16
Chương 16: Tuyến thể đau quá QAQ
Nhiếp Tử Hành xoa bóp tay một lúc, rồi nghiêng đầu tựa trán lên vai, khẽ bật cười.
“Cười gì đấy?” Du Cảnh Minh đẩy vai anh một cái.
Nhiếp Tử Hành đưa tay bịt tai cậu, cười trêu:
“Có mỗi chuyện bôi thuốc mà cởi áo lột quần lúng túng như lần đầu ấy, Du Cảnh Minh à?”
Mặt Du Cảnh Minh đỏ bừng, vành tai cũng hồng lên như bị phủ phấn.
Dưới ánh đèn, thậm chí còn thấy rõ những đường gân li ti chạy dọc vành tai mỏng.
Trêu vậy đủ rồi, phải chuồn thôi.
Nhiếp Tử Hành đứng dậy, nhét lọ dầu vào tay cậu, nói vọng vào trong:
“Vô phòng khách bôi thuốc đi. Anh đi rửa rau nấu cơm.”
Du Cảnh Minh như được ân xá, chớp mắt đã chạy mất dạng như chú thỏ nhỏ.
“Cạch”—cửa khóa ngay tức thì.
Nhiếp Tử Hành nhìn cánh cửa đóng lại, cong môi gọi vào:
“Cảnh sát Du này, đừng ngồi xuống sofa nhé. Trước sofa có camera đấy.”
Quả nhiên, bên trong vang lên tiếng bước chân hoảng hốt lạch bạch.
Anh hoàn thành màn chọc ghẹo, tâm trạng vui vẻ đi vào bếp rửa rau.
Rửa xong đám rau xanh, anh ngồi xổm trên ghế nhỏ, cầm tăm tre bắt đầu rút chỉ lưng tôm.
Chưa tới con thứ ba, Du Cảnh Minh đã trở ra.
Cậu đã cởi bỏ đồng phục, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun trắng ngà, tai vẫn đỏ ửng như trước.
Cậu lặng lẽ ngồi xuống đối diện anh, thò tay vớt một con tôm còn nhảy loi choi trong thau nước.
Tăm tre chọc vào lớp vỏ lưng tôm, kéo sợi chỉ đen ra một cách gọn gàng. Động tác quen tay cực kỳ.
Nhiếp Tử Hành nghiêng người tới gần, khẽ ngửi cậu một cái.
Anh chẳng hề giấu giếm, cũng chẳng có ý định che đậy gì.
Du Cảnh Minh giật nảy mình, làm rơi con tôm khỏi tay, “tõm” một cái xuống nước.
“Anh Nhiếp! Anh làm gì thế?”
Nhiếp Tử Hành liếc nhìn gáy cậu, thấy hơi đỏ ửng, ánh mắt trượt xuống bụng dưới, nhíu mày:
“Không bôi thuốc à? Chẳng ngửi thấy mùi gì luôn.”
Du Cảnh Minh cụp mắt, lí nhí:
“Tôi định lát nữa về rồi bôi tiếp…”
Nhiếp Tử Hành rửa tay xong quay lại, thấy cậu vẫn đang cúi đầu vớt tôm.
Tôm trượt khỏi tay cậu một lần nữa, anh liền cầm khăn quấn lấy tay cậu lau nước.
Anh đứng ngay sau lưng Du Cảnh Minh, tuyến thể đỏ ửng nơi sau gáy gần như sát mắt anh, đến cả lớp lông tơ mỏng cũng nhìn rõ ràng.
Dù khoảng cách gần thế, anh vẫn không ngửi được tí pheromone nào. Cậu rõ ràng đã vào kỳ tiền phát tình, vậy mà cố kìm hết lại. Khả năng khống chế này—rất mạnh.
“Bôi thuốc trước đi, nấu nướng tính sau.”
Anh dịu giọng nói.
Kéo nhẹ một cái, cậu đã bị anh kéo đứng lên.
Phòng khách vẫn như cũ, lọ dầu còn nguyên trên tủ, ga giường không một dấu vết.
Nhiếp Tử Hành đứng bên giường, giọng trầm xuống:
“Nằm xuống.”
Lời nói mang tính mệnh lệnh, không cho phép phản kháng.
Du Cảnh Minh lén liếc sắc mặt anh, thấy ánh mắt nửa cười nửa không liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhiếp Tử Hành mở nắp lọ dầu, đổ ra tay. Vừa quay lại đã thấy cậu vẫn còn ngồi im re, ánh mắt đen láy nhìn anh như cảnh giác.
“Anh Nhiếp…”
“Hửm?”
“Cái đó… tôi tự làm được…”
Cậu nhẹ nhàng kéo vạt áo, giọng hơi ngập ngừng.
Âm lượng nhỏ đến mức chính cậu cũng không nhận ra là mình đang làm nũng.
Nhiếp Tử Hành muốn cười, nhưng mặt vẫn nghiêm túc:
“Muộn rồi. Tự nằm xuống, hoặc để tôi bế. Chọn đi.”
Cậu cứng người mấy giây, rồi ngoan ngoãn nằm xuống, kéo áo lên tới ngực.
Làn da trắng trẻo lộ ra, một mảng bầm tím nổi bật nơi sườn bên.
Sắc mặt Nhiếp Tử Hành lập tức trầm xuống.
Anh đưa tay xoa nhẹ vùng bị thương:
“Bên trong có đau không?”
Du Cảnh Minh lắc đầu:
“Không sao, lúc đó tôi né được đòn chính. Nhìn vậy thôi chứ chỉ là chấn thương phần mềm.”
Nhiếp Tử Hành khẽ “ừ”, rồi chà hai tay vào nhau, bắt đầu xoa dầu.
Mùi bạc hà nồng nặc tỏa ra khắp phòng.
Để đẩy máu bầm, anh phải dùng khá nhiều lực. Vậy mà cậu không hề rên rỉ, chỉ cắn môi chịu đựng.
Khoảng mười phút sau, vết bầm đã nhạt hẳn. Anh mới đắp lại áo cho cậu.
“Thương thế, đau như vậy mà không nói nửa lời. Du Cảnh Minh, nếu tôi không phát hiện ra, cậu định cứ gồng lên nấu cơm, ăn xong rồi ôm bụng về nhà à?”
Anh khẽ cốc lên đầu cậu một cái.
Nhưng khi vừa chọc nhẹ, người đang im lặng nằm đó lại… ươn ướt mắt.
Nhiếp Tử Hành hoảng hốt, cúi xuống:
“Sao vậy? Còn đau chỗ nào à?”
Rồi anh ngửi thấy nó.
Một mùi hương nhàn nhạt lan ra từ sau gáy Du Cảnh Minh.
Không chỉ là mùi mà còn là cảm xúc.
Khác hẳn với hương hoa lạnh thanh thường thấy, lần này trong pheromone có vị đắng dịu mềm.
Như đang thì thầm một câu:
“Đau…”
“Tuyến thể của tôi đau quá…”
Nhiếp Tử Hành sững người.
“Tuyến thể đau? Sao lại…”
Nói tới đây, anh chợt nhớ ra. Hôm đó đánh nhau với đám Alpha kia, cậu đã bị ép chịu pheromone hỗn loạn. Tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng mặt cậu lúc ấy trắng bệch, thì ra là tuyến thể bị đè ép.
“Khó chịu lắm à? Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?”
Anh hỏi nhỏ.
Du Cảnh Minh nhắm mắt lại, đáp:
“Không sao… tôi nghỉ chút là đỡ…”
Dù miệng nói vậy, nhưng rõ ràng lúc nãy chỉ một cái chọc nhẹ đã khiến cậu đau đến mức không chịu nổi.
Pheromone tuôn ra không kiểm soát nổi.
Cậu im lặng, không khóc, mặt không hề tỏ ra đau đớn… nhưng Nhiếp Tử Hành biết cậu sắp khóc rồi.
Anh điều chỉnh tuyến thể, thả ra một làn pheromone xoa dịu, nhẹ nhàng bao lấy người cậu.
Cậu đang cắn răng chịu đựng, đột nhiên ngửi thấy mùi biển mằn mặn len vào mũi.
Ấm áp. Dịu dàng. Như ôm trọn cơ thể vào lòng đại dương.
Tuyến thể căng cứng và tinh thần bị kéo căng phút chốc dịu lại.
Cậu từ từ mở mắt, chạm ngay vào ánh nhìn sâu thẳm như biển của anh.
Khoảnh khắc ấy, Omega… nhào vào lòng anh.
Một tay ôm chặt sau lưng, rúc vào như muốn hoà tan trong “biển lớn”.
“Nếu biết pheromone giúp giảm đau, tôi đã dùng từ sớm rồi.” Nhiếp Tử Hành ôm cậu, giọng trầm khẽ.
“Du Cảnh Minh, cậu đâu phải Alpha thuần. Cần gì phải gồng mãi như vậy? Đau thì nói đau, khó chịu thì nói ra, biết không?”
Anh khẽ vuốt tóc cậu.
“Lần sau còn cứng đầu như vậy, tôi đánh mông thật đấy.”
(Tỏi bình phẩm: ối zời ơi)
Alpha trong lòng giật nhẹ, như định giãy ra.
Nhiếp Tử Hành siết chặt eo cậu lại, cậu ngoan ngoãn rúc vào lòng lần nữa.
Giọng thì thầm vang lên bên vai:
“…Nhưng tôi là Alpha…”
“Hử? Alpha thì sao?” Nhiếp Tử Hành nhíu mày.
“Alpha không thể yếu hơn Alpha khác trước mặt Omega… Đó là bản năng… Tôi không kiềm chế được… Tôi không thể không gồng trước mặt anh, anh Nhiếp…”
Du Cảnh Minh nói rất nghiêm túc.
Nhưng pheromone lan ra từ gáy lại… phản bội cậu.
Một mùi hương nũng nịu, mềm yếu, như đang thì thầm:
“Thoải mái quá… Anh ôm tôi thêm chút nữa được không…”
Nhiếp Tử Hành nhìn cậu, trong lòng chỉ còn một câu:
Chết tiệt, sao lại có Alpha đáng yêu như vậy chứ?!
Pheromone rò rỉ, thút thít kêu đau, đáng yêu muốn xỉu!
Ôm anh làm nũng, đáng yêu muốn chết!
Nói gì cũng dễ thương đến mức muốn ôm siết luôn cho rồi!
Cậu ta… thật sự… đáng yêu quá mức cho phép rồi đó trời ơi!!
Tác giả có điều muốn nói:
Anh Nhiếp: Vợ ơi, dán người vào anh đi
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi