Chương 17
Chương 17: Ngoan
Du Cảnh Minh nằm trên vai Nhiếp Tử Hành một lúc rồi mới tự ngồi dậy.
Nhờ có pheromone làm dịu, sắc mặt Alpha đã trở lại hồng hào, không còn tái nhợt như trước.
Tuyến thể sau gáy cũng đã được kiểm soát, giờ đây chẳng còn mùi hoa thoảng qua.
Nhiếp Tử Hành biết cậu cảnh sát nhỏ mỏng manh, dễ xấu hổ, nên lần này không trêu chọc, chỉ vỗ nhẹ lưng cậu, dịu giọng nói: “Cậu nghỉ đi, tôi nấu ăn. Xong tôi gọi.”
Du Cảnh Minh vẫn cúi đầu từ đầu đến cuối. Nghe vậy, hàng mi đen dài khẽ run run, cậu lí nhí: “Xin lỗi… tôi lại làm phiền anh lúc đang trong thời kỳ tiền động dục…”
Nhiếp Tử Hành chỉ cần nghĩ chút là hiểu ngay cậu đang tự trách gì.
“Chỉ là tiền động dục thôi, chưa vào kỳ chính thức, không nghiêm trọng đến mức đó. Với lại, hôm tôi đến nhà cậu không phải cũng do cậu nấu ăn sao? Giờ xem như tôi đáp lễ. Đừng xin lỗi. Ai mà chẳng có lúc hoạn nạn.”
Dứt lời, anh không nhịn được mà xoa đầu Alpha một cái.
“Thôi, nghỉ đi. Tôi ra bếp nấu.”
Nhiếp Tử Hành quay lại bếp, nhìn nồi tôm to đùng mà hơi lo.
Thỉnh thoảng anh cũng nấu ăn, xào rau không vấn đề gì. Nhưng gặp mấy món cầu kỳ như tôm thì… đúng là hơi căng.
May mà Du Cảnh Minh chỉ nghỉ một lúc rồi cũng vào bếp theo.
Alpha còn hơi ngại chuyện lúc nãy. Thấy người đàn ông luôn trầm ổn đang lúng túng với nồi tôm, cậu bật cười.
“Để tôi làm cho, anh Nhiếp.”
Cậu vừa nói vừa đi tới định lấy lại tô tôm.
Nhiếp Tử Hành né người, không cho cậu chạm vào dù chỉ mép tô.
Anh hất cằm về phía chiếc ghế đẩu trong góc: “Cậu vô đây làm gì? Qua kia ngồi ngoan. Muốn ăn gì thì nói, tôi nấu.”
Du Cảnh Minh hơi khựng lại, biết anh đang lo cho mình nên ngoan ngoãn đi ngồi.
“Anh rửa lại tôm lần nữa đi.”
“Tôi rửa rồi. Tôi đâu ngốc.”
Du Cảnh Minh khẽ nhíu mày: “Vậy… anh chà tôm với dầu nha.”
“Thế hả?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Rồi sao nữa? Tôi phải cắt hành, gừng, tỏi à?”
“Ờ… cắt gừng trước đi. A! Không cần băm đâu anh Nhiếp! Cắt to thôi, lát nữa mới phi. Cứ để riêng.”
…
Một người hướng dẫn miệng, một người làm tay, vừa làm vừa đốp chát đôi câu. Cuối cùng vẫn nấu xong được món tôm.
Sau đó, Nhiếp Tử Hành xào thêm ít cải xanh. Tiện đường còn ghé nhà Du Cảnh Minh mang theo nồi cháo hạt sen.
Tám giờ tối, hai món đơn giản cuối cùng cũng dọn lên bàn.
Một mặn một rau, thêm cháo thơm lừng. Hương vị khiến người ta muốn ăn ngay.
Nhiếp Tử Hành bóc tôm, chấm dầu giấm rồi gắp cho Du Cảnh Minh: “Cảm ơn Đầu bếp Du đã chỉ dạy. Thử xem tôm tôi làm ăn được không.”
Du Cảnh Minh nhét nguyên con vào miệng, hai má phồng lên, nhai nhai rồi gật đầu rất nghiêm túc: “Ngon lắm. Anh Nhiếp nấu rất ngon.”
Thật ra chỉ là tôm luộc. Tôm chín là xong. Làm sai vài bước cũng không sao.
Còn nước chấm dầu giấm là do Du Cảnh Minh pha.
Khen kiểu này… có đáng tin không?
Nhiếp Tử Hành liếc cậu: “Du Cảnh Minh, tôi nghi cậu đang mỉa mai tôi đấy.”
Du Cảnh Minh vội lắc đầu lia lịa: “Không mà! Anh Nhiếp làm thật sự rất ổn! Trước có lần tôi ốm, nhờ Trần Tân nhóm bếp giúp. Anh ta suýt cho nổ luôn cái bếp. Cuối cùng vẫn tôi phải nấu. Từ đó không dám cho anh ta vô bếp nữa. Tôi nói vậy hơi thất lễ, nhưng… người như anh á… thường không giỏi khoản nấu ăn…”
Nhiếp Tử Hành gắp rau rồi “cạch” một tiếng đặt đũa xuống bàn.
Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng không hài lòng: “Cậu đem tôi đi so với tên rác rưởi Trần Tân đó? Còn nói tôi hay nổi nóng? Gần đây đúng là do kỳ động dục, nhưng Trần Tân cũng đâu cần đi mách.”
Du Cảnh Minh hoảng tới mức đặt luôn đũa, hấp tấp xua tay: “Không, tôi không có ý đó đâu anh Nhiếp, đừng giận… Tôi khen thật mà…”
Thấy Alpha bị dọa đến không dám ăn, Nhiếp Tử Hành bật cười thành tiếng.
Anh xắn tay áo, bóc thêm mấy con tôm bỏ vào bát cậu: “Ngốc thế, tôi đâu giận cậu thật. Nè, ăn tôm mà anh bóc nè. Sao cậu nhát như thỏ thế? Sợ quá coi chừng khó tiêu. Tôi nghe thỏ bị hù là sẽ khó tiêu, còn nhảy cẫng lên…”
Du Cảnh Minh đang nhai thì bỗng khựng lại…
“Anh Nhiếp!”
“Đang ăn đó!”
Cậu mới ăn nửa con, môi vẫn còn dính nước chấm, lóng lánh một vệt.
Nhiếp Tử Hành nhìn thấy thì cười càng lớn: “Rồi rồi, không đùa nữa, ăn đi.”
…
Ăn xong, Nhiếp Tử Hành gom chén dĩa quăng hết vô máy rửa.
Du Cảnh Minh mặc áo khoác, thay giày xong, đứng trước cửa chào: “Cảm ơn anh Nhiếp đã mời cơm. Lần sau anh ghé nhà em, tôi sẽ làm Cá nhỏ om cho anh.”
Nhiếp Tử Hành nhếch môi: “Được. Tuần sau chắc tôi hết kỳ động dục rồi.”
Du Cảnh Minh mở cửa.
Nhiếp Tử Hành lười biếng đi theo tiễn.
Ra đến sân, Du Cảnh Minh xoay người lại vẫy tay: “Anh Nhiếp vô nhà đi, trời lạnh rồi.”
Nhiếp Tử Hành nhìn cậu một lúc, rồi bất ngờ gọi: “Du Cảnh Minh.”
Alpha hơi ngạc nhiên, ngẩng lên.
Nhiếp Tử Hành bước tới, chỉnh cổ áo cho cậu: “Du Cảnh Minh, không ai sinh ra đã hợp với điều gì cả. Chỉ có muốn hay không thôi. Trong xã hội này, mấy ngành nghiên cứu, điện tử hay hóa học phần lớn do Alpha làm. Làm mấy việc tỉ mỉ thì được, tới nấu ăn lại nói ‘không hợp’? Chỉ cần muốn là được. Hiểu không?”
Du Cảnh Minh nghe, mũi cay cay.
“Yêu nhau là phải nâng đỡ nhau. Tôi không khỏe thì cậu tới thăm, nếu cậu bệnh, tôi cũng sẽ chăm cậu. Chứ ai lại để người đang bệnh còn phải nấu nướng? Biết nấu thì cũng có thể đặt đồ mang về, cần gì bắt người ta tự làm hết?”
“Du Cảnh Minh, đối xử tốt với mình đi. Ai không tốt thì bỏ. Cậu thông minh như vậy, chắc biết rõ ai thật lòng với mình.”
Anh nói một mạch, Alpha như khựng lại, mắt cụp xuống nhìn chằm chằm mũi giày.
“Xin lỗi, tôi có nói nhiều quá không.”
Alpha lắc đầu.
Rồi bỗng bước tới, ôm lấy eo anh.
“Anh Nhiếp… cảm ơn anh vì hôm nay. Cảm ơn vì đã giúp tôi giải quyết đám Alpha kia. Bữa cơm nay cũng rất ngon…”
“Còn nữa… tuyến thể của anh… mùi rất thơm… không phải kiểu đặc biệt gì đâu… mà là… thơm thật sự…”
Nhiếp Tử Hành cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay lên đầu Alpha, khẽ xoa.
“Ừ. Tôi biết. Tuyến thể của cậu lúc đó cũng thơm lắm.”
Tác giả có điều muốn nói:
Anh Nhiếp: Vợ ơi, dán người vào anh đi
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi