Chương 18
Chương 18: Đúng là khiến người ta lo chết
Buổi tối hôm đó, sau khi tắm xong, Du Cảnh Minh ngồi xuống mép giường.
Dầu xoa bóp trên bụng đã rửa sạch, gần như không còn mùi, nhưng hơi ấm từ bàn tay người đàn ông kia dường như vẫn còn vương lại — âm ấm, nóng rực.
Cậu lại lấy dầu, tự tay xoa lên chỗ bầm. Ngón tay có vết chai cọ vào da khiến nó ửng đỏ, rát rát khó chịu.
Lúc này điện thoại vang lên. Là tin nhắn của Lộ Phi Phi:
【Cá nhỏ iu dấu! Tớ nghe Trần Tân nói sẽ giới thiệu cho cậu một Alpha, là đồng đội của ảnh đó~ Gặp chưa vậy?】
【À đúng rồi! Ảnh còn nhắn là chưa xong nhiệm vụ, chắc vài hôm nữa mới về. Alpha kia đẹp trai lắm luôn á! Còn đang trong quân đội nữa nha! Nghe đã thấy đáng tin cậy rồi! Cá nhỏ sắp có phúc rồi nghen~ Mấy thằng như Hạ Thành cút khỏi thế giới tụi mình đi!!!】
Chữ Alpha vừa hiện lên, tuyến thể sau gáy Du Cảnh Minh lại âm ỉ đau.
Chiều nay bị ba Alpha đánh hội đồng, cơn đau từ cổ kéo ngược lên tận đỉnh đầu.
May là có pheromone của Nhiếp Tử Hành giúp trấn tĩnh, nếu không giờ này chắc cậu phải gặm thuốc giảm đau mà sống.
Mà… đây là lần đầu tiên cậu ngửi pheromone an thần của Omega.
Thật ra là lần đầu tiên cậu ngửi thấy bất kỳ pheromone an thần nào.
Nó dễ chịu đến mức đáng sợ.
Cảm giác như bị ôm gọn trong một đám mây bông gòn mềm xốp, vừa ngọt vừa nhẹ, khiến người ta không muốn tỉnh.
Du Cảnh Minh chợt hiểu tại sao mọi người lại nói AO là cặp đôi trời sinh. Một Alpha “ngược dòng” như cậu còn bị thu hút bởi pheromone của Nhiếp Tử Hành đến mức này… thì với các cặp AO thông thường, sự ràng buộc kia hẳn phải mạnh mẽ đến nhường nào.
Cậu kéo chăn trùm đầu, ôm điện thoại nhắn cho bạn thân:
【Phi Phi, sao cậu lại thích Alpha vậy?】
【Ủa? Câu này mà cũng cần hỏi hả? Dĩ nhiên là vì hormone nam tính bùng nổ của Alpha rồi! Cơ bắp săn chắc! Dáng người tam giác ngược! Trời ơi, tớ mê phát điên luôn ấy!】
【Cậu không mê à?】
Du Cảnh Minh nhìn dòng tin đó, ngẩn người mất vài giây.
Từ nhỏ cậu đã biết mình không giống phần lớn Alpha khác.
Alpha bình thường vừa nhìn thấy Omega nhỏ xinh là bản năng bảo vệ lập tức trỗi dậy, còn suốt ngày đem nhau ra so bì.
Còn cậu? Chẳng có chút hứng thú nào, thậm chí còn cảm thấy phiền phức mỗi khi đám Alpha cạnh tranh nhau thể hiện.
Cho đến một đêm hồi cấp hai…
Cậu nằm mơ thấy mình bị một người đàn ông đè xuống.
Tỉnh dậy, cậu âm thầm lục tung Internet suốt đêm. Mãi đến lúc ấy mới hiểu thì ra xu hướng của mình không giống Alpha bình thường.
Từ đó cậu luôn nghĩ bản thân là kiểu yêu đương AA, vì chỉ có Alpha mới “xứng” với cậu.
Nhưng rồi pheromone của Nhiếp Tử Hành lại khiến cậu bắt đầu hoài nghi.
Cậu ngẫm nghĩ rồi gõ tiếp:
【Cậu từng ngửi pheromone của Omega bao giờ chưa?】
【Gì? Tự dưng ngửi pheromone Omega làm gì?】
【Du Du à, hình như câu này cậu hỏi tớ rồi thì phải…?】
【!! Cậu bị Hạ Thành làm cho lú lẫn rồi à?! Đừng nha! Đừng có bốc đồng! Cậu nói rõ ràng là không thích nằm dưới mà? Quên rồi sao?!】
Du Cảnh Minh: …
Cá nhỏ: 【Ờm… tớ không phải… Tớ chỉ… đột nhiên cảm thấy Alpha chẳng còn gì hấp dẫn nữa.】
Cá nhỏ: 【Cậu nói Alpha cuốn ở điểm nào á?】
Phi Phi: 【Tớ vừa thao thao bất tuyệt ở trên rồi đó, đọc lại lẹ đi đồ đãng trí!】
Phi Phi: 【Screenshot.JPG】
Cá nhỏ: 【Nhưng mấy thứ đó tớ cũng có mà… Tớ đâu thấy nó hấp dẫn?】
Phi Phi: 【……】
Phi Phi: 【Cưng à, cậu say hả? Tớ biết là cậu đang buồn mà.】
Du Cảnh Minh: …
Ngay sau đó, màn hình bật lên cuộc gọi video.
Là Lộ Phi Phi.
Du Cảnh Minh không do dự, bấm tắt luôn.
Cá nhỏ: 【Tớ đi ngủ đây.】
Phi Phi: 【Ê ê ê, đừng có tự gặm nhấm nỗi buồn vậy chớ… để tớ uống cùng cậu qua màn hình nè~~】
Cậu lập tức bật chế độ máy bay.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Trong đêm tối, cậu khẽ kéo chăn, nhìn ra cửa sổ.
Sao Kim, ngôi sao chỉ xuất hiện một lần mỗi tháng, lặng lẽ treo bên cạnh mặt trăng, ánh sáng nhạt nhòa phủ xuống khu biệt thự xa xa đang yên ắng ngủ say.
Không biết giờ này, anh đã ngủ chưa?
Omega đang ở giai đoạn tiền phát tình, anh sẽ vượt qua thế nào đây…
Hôm nay đã là ngày thứ sáu.
Nhiếp Tử Hành cắt đứt toàn bộ liên lạc, thậm chí còn dặn Trần Tân — một Beta — không được bén mảng đến gần nhà.
Anh sợ bản thân mất kiểm soát, sợ đến cả đồ đệ cũng không tha.
Tuyến thể sau gáy gần như không thể khống chế, pheromone đậm đặc mang tính giao phối rải khắp phòng.
Người đàn ông ngồi trên sofa, trán rịn mồ hôi, đôi mắt đen thẫm như đáy biển.
Trước đây, anh luôn một mình vượt qua kỳ phát tình, nhưng chưa bao giờ khao khát sự hiện diện của một người như lúc này.
Anh muốn nghe giọng cậu ấy, muốn được ôm lấy, muốn ngửi thấy mùi pheromone dịu nhẹ kia…
Giống như lần trước, trong phòng khách, cậu ấy bám lấy anh, vừa làm nũng vừa lí nhí cầu xin anh ôm chặt hơn.
Anh khẽ rên lên một tiếng, tay siết ly nước, gân xanh nổi bật trên mu bàn tay.
Khốn thật…
Lúc đó sao mình không mạnh tay hơn một chút?
Lúc bôi thuốc, sao không… lỡ tay trượt lên trên một chút… hoặc trượt xuống?
Khốn nạn hơn nữa là…
Đó lại là một Alpha.
Một Alpha mà anh không thể chạm vào, cũng chẳng dám.
Đây chính là lực hấp dẫn tự nhiên giữa AO sao?
Chỉ mới gặp vài lần, còn chưa thân thiết, vậy mà đã bị thu hút đến mức chẳng thể kiềm chế.
Nhiếp Tử Hành cắn răng mở điện thoại, vào app nhắn tin.
Anh không gửi cho Du Cảnh Minh.
Chỉ im lặng xem lại tin nhắn cũ.
Giả vờ mở nhóm làm việc, tin nhắn gần nhất hiện ra:
Cảnh Minh: 【@TranTan , tôi đã gửi chứng cứ mới thu thập cho anh rồi, phiền anh kiểm tra giúp. Cảm ơn.】
Trần Tân: 【@CanhMinh Đã nhận! Lần sau cậu gửi thẳng vào nhóm nhé, để sư phụ tôi rảnh còn xem luôn~】
Trần Tân: 【Cảnh Minh ơi, bằng chứng này xịn lắm! Nếu nộp lên chắc chắn hắn ta ngồi tù mọt gông luôn!】
Trần Tân: 【@CanhMinh, khoảng một tuần nữa tôi sẽ sắp xếp lại toàn bộ bản giấy và bản mềm rồi gửi cậu duyệt nha!】
Thời gian: mười giờ sáng.
Nhắc tên tận hai lần, mà cậu ấy không phản hồi.
Nhiếp Tử Hành nhìn đồng hồ — đã chín giờ tối.
Trước đây, chỉ cần bị tag, Du Cảnh Minh luôn trả lời trong vòng nửa tiếng. Nếu bận, ít nhất cũng sẽ nhắn lại một câu.
Anh nhìn chằm chằm hình đại diện của Cá nhỏ, trong lòng trỗi dậy dự cảm bất an.
Anh mở khung chat riêng, gửi một tin:
【Cảnh Minh, cậu bận à? Tôi thấy cậu bị nhắc tên mà chưa phản hồi, nếu rảnh thì nhớ nhắn lại một tiếng nhé.】
Tin nhắn rơi vào im lặng.
Một tiếng sau, anh gọi không bắt máy.
Anh tra số điện thoại cá nhân theo hồ sơ, gọi cũng thuê bao.
Lúc này, Nhiếp Tử Hành thật sự không thể ngồi yên.
Một Alpha sống một mình, trong căn hộ chưa đến sáu mươi mét vuông. Nếu có chuyện gì, e rằng chẳng ai biết.
Từ lúc bị nhắc tên đến giờ đã mười hai tiếng, cậu ấy hoàn toàn mất tích.
Huống chi… mới hai hôm trước, Alpha đó còn khóc vì đau tuyến thể trước mặt anh.
Nhiếp Tử Hành chẳng màng gì nữa, xịt thuốc ức chế lên gáy, cầm đại vài món rồi lao ra ngoài.
Anh quyết định đến thẳng căn hộ của Du Cảnh Minh trước, nếu không có thì đến đồn cảnh sát nơi cậu làm việc.
Ít ra… anh còn biết nơi cậu ở, không sợ không lần ra dấu vết.
Nhưng anh không ngờ—
Vừa rời khỏi khu dân cư, đã thấy một người đang ngồi dưới đèn đường gần cổng.
Alpha mặc đồ ở nhà, ngồi trên bồn hoa ven lề đường, dáng lưng vẫn thẳng tắp.
Cậu đang cầm một xấp xiên thịt dê và một chai bia, ngửa đầu uống.
Dưới ánh đèn vàng, có thể thấy rõ bia tràn từ môi xuống chiếc cổ trắng ngần, chảy dọc qua yết hầu đang khẽ chuyển động.
Người biến mất suốt mười hai tiếng — chính là Du Cảnh Minh.
“Du Cảnh Minh?”
Nhiếp Tử Hành lên tiếng.
Alpha khựng lại, ngón tay siết chặt chai bia, phát ra tiếng keng nho nhỏ.
Cậu không trả lời.
Nhiếp Tử Hành vội bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt.
“Du Cảnh Minh, cậu không nhắn gì suốt mười hai tiếng, điện thoại thì tắt máy… Cậu có biết như vậy khiến người khác lo đến mức nào không?”
Alpha vẫn cúi đầu. Từ góc nhìn của anh, chỉ thấy hàng mi dài phủ bóng, cùng chiếc cằm nhỏ thon.
“Cảnh Minh?”
Anh gọi khẽ, rồi nắm lấy tay cậu.
Chai bia rơi xuống, lăn lóc va vào vỉa hè.
Nhiếp Tử Hành siết tay cậu, bất ngờ cảm thấy một giọt nước nóng rơi xuống mu bàn tay mình.
Anh giật mình, vội nâng cằm cậu lên.
Dưới ánh đèn, gương mặt tinh xảo đang lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt đọng nơi mi dài.
Đôi mắt đen thẳm chan chứa uất ức, môi khẽ mím lại, còn khóe mắt đã ửng đỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Vợ tui khóc rồi QAQ
Sao vợ lại buồn chứ!! Tui sẽ múa bụng bạch tuộc tại chỗ an ủi vợ nha!!! (bắt đầu lắc lư)
Vợ thấy tui đáng yêu không!! (bị vợ đấm)
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi