Chương 19
Chương 19: Sao anh không ôm tôi…
Alpha có lẽ cũng thấy hơi ngượng vì tư thế của hai người lúc này. Cậu ta chớp mắt mấy cái, rồi quay mặt đi.
“Có chuyện gì vậy, Du Tiểu Minh? Ai bắt nạt cảnh sát Du nhà chúng ta rồi hả?”
Nhiếp Tử Hành hỏi, giọng dịu dàng như thường lệ.
Alpha không trả lời, chỉ từ tốn cắn một miếng thịt xiên, chậm rãi nhai.
Nếu không phải giọt nước mắt nữa vừa lăn khỏi khóe mắt Du Cảnh Minh, có khi anh còn tưởng cậu chỉ ra đây ăn đêm.
Anh nhẹ tay lau má cậu:
“Du Tiểu Minh, rốt cuộc là chuyện gì? Nói anh nghe đi.”
Du Cảnh Minh đưa mấy xiên thịt cho anh, khui thêm hai lon bia, giọng khàn đặc:
“Anh Nhiếp, uống với tôi một chút nhé?”
Nhiếp Tử Hành bật cười, bất đắc dĩ:
“Anh uống với cậu cũng được, nhưng ngoài này lạnh lắm, anh còn là Omega đang trong kỳ động dục, mặc mỗi cái áo mỏng mà chạy ra đây… cảnh sát Du có thương không? Về nhà uống, ha?”
Du Cảnh Minh đã ngà ngà say, phản ứng chậm rõ ràng. Mãi một lúc sau mới nghiêm túc gật đầu:
“Ừ.”
Hai người cùng sóng vai về nhà. Mới đi có năm phút mà lon bia trên tay Alpha đã cạn sạch.
Đến trước cửa nhà, Nhiếp Tử Hành đợi một lát mà không thấy cậu có động tĩnh. Quay sang thì thấy Du Cảnh Minh đứng ngẩn người, lon bia rỗng trên tay, ánh mắt mơ màng.
Anh thở dài:
“Du cảnh sát, chìa khóa đâu rồi? Phải mở cửa mới vô được chứ.”
Du Cảnh Minh tay đang cầm đồ, không tiện lục túi, liền chỉ vào túi quần mình.
Rồi… đứng yên luôn.
Nhiếp Tử Hành đành cúi người, thò tay vào túi quần cậu tìm chìa.
Mở được cửa, bên trong vẫn sạch sẽ như lần trước. Quần áo phơi ngoài ban công còn vương mùi nắng. Pheromone hoa lan đặc trưng của Alpha ùa ra, quyện với mùi cây keo nhè nhẹ.
Nhiếp Tử Hành hít một hơi dài, thầm rủa:
Chết tiệt.
Tự dưng theo về nhà cậu ta làm gì. Cái không gian toàn mùi pheromone này đúng là chất xúc tác hoàn hảo cho kỳ động dục đang chực chờ bùng lên của anh.
Anh nhéo tay mình, cố giữ tỉnh táo, quay sang nhìn Alpha đang say khướt.
Không thể được. Không thể thành cầm thú được.
“Du Tiểu Minh, thấy không khỏe hả? Có buồn nôn không?”
Alpha chớp mắt, nghĩ một chút rồi thành thật đáp:
“Có.”
Nhiếp Tử Hành: “Vậy để anh dìu vô nhà vệ sinh nhé?”
Du Cảnh Minh lắc đầu, nhìn anh chăm chú:
“Anh Nhiếp.”
“Ừ, cậu nói đi.”
“Nôn… theo nghĩa tính từ cơ. Tôi… nôn vì ghê tởm…”
“…”
Anh thật sự không biết nên cười hay nên dỗi.
Ok, tức là cậu không nôn.
Anh kéo tay cậu, dỗ ngọt:
“Vậy tắm một cái đi? Giờ cũng trễ rồi, tắm xong là ngủ được luôn.”
Cậu không chịu đi.
Anh nhướng mày, nhìn thẳng vào cậu:
“Du Tiểu Minh, cậu biết hôm nay là ngày thứ sáu trong kỳ tiền động dục của anh không? Anh bây giờ y chang Cinderella lúc mười hai giờ đêm, trễ một chút là hoá bí ngô đó, biết không?”
Alpha cúi đầu:
“Ừm.”
Nhiếp Tử Hành bẹo má cậu một cái:
“Vậy thì ngoan chút, chịu không?”
Dưới tay anh, da cậu mịn màng một cách bất ngờ.
Anh còn đang ngẩn người thì bị một bàn tay siết lấy cổ tay mình. Vết chai mỏng cọ nhẹ lên da anh, ngứa ngáy khó tả.
“Anh Nhiếp, bạn tình Omega của anh… có từng ghét anh không?”
Giọng Du Cảnh Minh khe khẽ, nghe như sắp vỡ.
“Chắc là có… nếu không sao lại vụng trộm với Alpha khác.”
“…”
Đào trúng hố đau thật rồi.
“Du Tiểu Minh, đừng tưởng say rồi là anh tha cho cậu được.”
Nhưng chưa kịp cằn nhằn thêm, Alpha lại lẩm bẩm:
“Cậu ta ghét tôi…”
Nhiếp Tử Hành suýt hỏi: Ai cơ?
Nhưng kịp nuốt lại.
Trên đời này, người có thể khiến Du Cảnh Minh uống rượu khóc lóc giữa đêm… chỉ có thể là Hạ Thành.
Quả nhiên.
“Dạo gần đây tôi cố thu thập chứng cứ. Nhờ bạn điều khiển điện thoại của cậu ta từ xa, tôi mới tìm đủ bằng chứng Trần Tân cần…”
Nhiếp Tử Hành đỡ cậu ngồi xuống sofa, nửa quỳ bên cạnh:
“Anh thấy rồi. Cậu ta không nhởn nhơ được bao lâu nữa đâu. Đợi nộp chứng cứ lên là hết đường chạy.”
Alpha ngước lên. Đôi mắt long lanh phủ sương. Một giọt nước mắt nữa lại rơi.
“Tôi còn thấy… nhiều thứ khác, ghê tởm lắm.”
Nhiếp Tử Hành lấy khăn giấy, dịu dàng lau mắt cậu:
“Cậu thấy gì?”
“Cậu ta nói với bạn… chẳng thích Alpha chút nào. Ở bên tôi… chỉ để thoả mãn cảm giác thành tựu.”
“Cậu ta nói… Omega tốt hơn. Ôm mềm… đâu đâu cũng mềm…”
Du Cảnh Minh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe:
“Anh Nhiếp, Omega thực sự… tốt như vậy sao?”
Nhiếp Tử Hành khựng tay.
Anh không biết phải trả lời thế nào.
Cũng may, dường như Alpha say rượu chẳng cần câu trả lời.
“Mọi người đều thích Omega.” Cậu thì thầm, “Tôi ghét Omega.”
Thật sự rất buồn bã.
Như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.
Nhiếp Tử Hành vuốt đầu cậu, giọng trầm trầm:
“Không phải ai cũng thích Omega. Alpha như cảnh sát Du cũng rất có sức hút mà. Chỉ là Hà Thành không biết quý trọng cậu thôi.”
“Với lại, cậu nhìn xem, có mấy Alpha thấy anh mà không tránh xa?”
Du Cảnh Minh mím môi:
“Nhưng tôi rất thích anh Nhiếp. Cũng đâu có tránh anh đâu.”
Như sợ anh không hiểu, cậu lại nhấn mạnh:
“Tôi rất thích anh Nhiếp.”
Tim Nhiếp Tử Hành như bị một cái gì đó vỗ nhẹ.
Tuyến thể sau gáy vì hai chữ “thích” ấy mà bắt đầu hỗn loạn.
Mùi biển mặn lặng lẽ lan ra.
Alpha ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh:
“Anh Nhiếp… pheromone của anh đang toả ra đó.”
Cậu nắm tay anh, đầu ngón tay khẽ chạm lên tuyến thể sau gáy anh.
Chỉ một chút thôi, mà như bị đốt cháy.
Tệ hơn, pheromone mùi hoa của Alpha cũng bốc lên, hoà cùng mùi động dục của anh.
Không khí bỗng trở nên… nồng nàn.
Không ai nghiêng người trước, cũng chẳng ai né tránh.
Mặt đối mặt, hơi thở quyện lấy nhau.
“Anh Nhiếp… thơm quá…” Cậu thì thầm, nhích sát lại.
Mùi hương hoa đậm đặc lan khắp phòng.
Tin tức tố phát ra, thẳng thắn đến nghẹt thở như muốn nói: “Cho tôi”.
Nhiếp Tử Hành định đẩy cậu ra.
Nhưng chưa kịp làm gì thì lại bị mùi hương cuốn lấy.
Lần này, tin tức khác truyền tới:
Omega rất thơm… muốn ngửi thêm… muốn ôm…
Có phải tôi không đủ thơm… sao anh không ôm tôi… tôi sẽ cố để thơm hơn nữa…
Hơi thở anh nghẹn lại.
Du Cảnh Minh vùi mặt vào ngực anh, gò má ửng đỏ, mắt ngấn nước.
“Anh Nhiếp… em hình như… không kiểm soát được nữa rồi…”
Nhiếp Tử Hành siết chặt tay thành nắm đấm, nuốt nước bọt đầy khó khăn.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong đầu anh Nhiếp, “cho tôi” = Muốn đánh dấu tôi, mấy Alpha gặp Omega trong kỳ động dục đúng là mấy con cẩu.
Trong đầu Du Du, “cho tôi” = Em muốn hôn, muốn ôm, muốn pheromone của anh.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi