Chương 20
Chương 20: Cá nhỏ ơi.
“Anh Nhiếp… em hình như… không kiểm soát được nữa rồi…”
Alpha thì thào, giọng khản đặc.
Nhiếp Tử Hành cũng cảm thấy mình sắp vượt ngưỡng chịu đựng.
Trước đây, từng có rất nhiều Alpha bị pheromone dẫn dắt, bật tín hiệu cầu ái với anh.
Dù có cố tỏ ra cao quý, mùi pheromone ấy vẫn luôn mang theo sự ngạo mạn, giống như họ là thượng đỉnh của thế giới, và tất cả Omega sinh ra chỉ để thuộc về họ.
Buồn nôn. Nặng mùi. Khiến người ta ghê tởm.
Trời mới biết anh đã phải kìm nén bao nhiêu lần mới không bóp nát tuyến thể của đám người đó.
Nhưng lần này, mọi thứ đều khác.
Mùi pheromone của Alpha là hương hoa Lan. Vốn thanh mát, nay lại bị pheromone của Omega làm ngọt đi, như hòa tan trong mật.
Bình thường, cậu ấy là cảnh sát—nghiêm túc, mẫu mực, đầy lý trí.
Nhưng hiện giờ, đóa hoa cao lạnh ấy lại ngả người trên ghế sofa. Trong đôi mắt đen là một tầng sương mê loạn. Từ má đến cổ, lan xuống tận cổ áo sơ mi, đều nhuốm một màu ửng đỏ khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy cả lòng.
Nhiếp Tử Hành nuốt khan, tay khẽ chạm vào gò má nóng hừng hực kia.
“Không phải Cảnh Minh từng nói đã qua huấn luyện quân sự sao? Rằng pheromone cầu ái của Omega không ảnh hưởng được em? Sao vừa tới đây đã mất khống chế rồi?”
Du Cảnh Minh hé miệng, muốn đáp lại. Nhưng chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập.
Cậu cắn môi dưới, khẽ lắc đầu.
Nhiếp Tử Hành đẩy người dựa sâu vào sofa, đầu ngón tay chậm rãi trượt theo gò má Alpha, kéo xuống.
“Không biết à? Em không biết? Nhưng anh lại thấy… em cố tình đấy, Cảnh Minh à.”
Du Cảnh Minh bất giác siết lấy tay anh. Đường xương tay cậu rõ ràng, thon dài, làn da trắng ửng đỏ lấm tấm mồ hôi.
Bộ đồ mặc nhà mềm rũ bị cậu siết đến nhàu nát.
“Em không cố ý… anh Nhiếp…”
Cậu nói không cố ý. Nhưng mùi pheromone lại càng nồng hơn.
Hai người giữ nguyên tư thế căng như dây đàn…
Cho đến khi…
Một âm thanh rất khẽ vang lên—vải bị cọ vào nhau.
Nhiếp Tử Hành cúi đầu. Alpha đang khẽ mài chân vào đầu gối anh.
Pheromone hương lan, vốn dịu nhẹ, lúc này lại gợi lên thứ bản năng nguyên thủy nhất trong không khí.
Cậu ấy không nói gì. Nhưng cơ thể đã thành thật làm thay.
Dẫn dụ anh. Khiêu khích anh.
Dẫn anh… nuốt chửng cậu.
“Đùng!”
Tiếng nổ như vang lên trong đầu anh. Lý trí và bản năng bắt đầu hỗn chiến.
Một giọng nói vang lên:
“Cậu ấy là Alpha, thích AA. Nhưng giờ đang say, không hề tỉnh táo. Nhiếp Tử Hành, mày không được ép người ta.”
Một giọng khác lại thì thầm như ác quỷ:
“Mày là một Omega trong kỳ động dục. Mày cũng đâu còn tỉnh táo. Pheromone phản ứng tự nhiên thôi, nếu có gì xảy ra… cũng là thuận theo tự nhiên.”
“Không được. Du Cảnh Minh là Alpha, cậu ấy có tôn nghiêm. Mày mà đụng vào cậu ấy bây giờ, mày khác gì lũ khốn ép đánh dấu Omega khi họ đang phát tình?”
“Nhưng Cảnh Minh dễ thương vậy, tốt bụng vậy… Dù có gì, cậu ấy cũng không giận đâu.”
Ngay lúc tâm trí rối loạn đến cực độ, tiếng điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
Là điện thoại của Du Cảnh Minh.
Tin nhắn từ Trần Tân:
【Hu hu, Cảnh Minh ơi, em về chưa? Lo quá à, gọi hoài không nghe máy QAQ】
【Hắn thấy Cá nhỏ của tụi mình hiền lành ngoan ngoãn nên mới dám ức hiếp như vậy!】
【Mấy tên Alpha làm tụi mình tổn thương, chết hết đi cho rồi!】
Nhiếp Tử Hành nhìn màn hình điện thoại, bàn tay đã đặt lên thắt lưng Du Cảnh Minh khựng lại.
Đúng vậy, Cảnh Minh có tính cách tốt thật. Dù xảy ra chuyện gì, cậu ấy cũng sẽ nhẫn nhịn mà không giận anh.
Thậm chí… có khi còn xin lỗi trước, chỉ vì chính cậu ấy mất liên lạc, khiến anh lo lắng mà đi tìm.
Nhưng… đó không thể là lý do để anh buông thả bản thân.
“…Cảnh Minh à.”
Nhiếp Tử Hành thì thầm, rút tay lại.
Nhiệt độ nơi eo biến mất khiến Alpha ngơ ngác, giọng mũi run rẩy bật ra: “Hửm…?”
Cậu đã hoàn toàn mất kiểm soát vì pheromone và rượu.
Nhiếp Tử Hành nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ép bản thân trấn tĩnh lại.
“Thuốc ức chế mất tác dụng sớm rồi. Anh phải đi. Em ngủ đi, mọi chuyện không vui… ngủ một giấc rồi sẽ qua. Ba ngày nữa, gặp lại.”
Nói rồi, anh đứng dậy.
Trong mắt Du Cảnh Minh lấp lóe vẻ hoảng loạn. Cậu giơ tay, như phản xạ mà kéo lấy áo anh.
Cậu không muốn anh đi.
Ngay cả trong trạng thái động dục bị động này—vẫn không muốn anh rời đi.
Nhiếp Tử Hành, một Omega muốn nằm trên…
Ba mươi mấy năm sống trên đời, chưa từng thấy mình nhục nhã đến vậy.
Bất kể là ai, nhìn vào cũng sẽ nói anh là một thằng khốn.
Một tên cặn bã trời đánh.
…
Cuối cùng, anh vẫn chọn cách chạy trốn.
Anh bế cậu về phòng ngủ, từng ngón tay gỡ ra khỏi tay Alpha, đóng cửa lại và rời đi—như bỏ chạy khỏi hiện trường phạm tội.
Bây giờ đã là nửa đêm.
Người đàn ông đang phát tình hoàn toàn đứng dưới vòi sen, dựa vào tường, thở hổn hển.
Căn phòng tràn ngập mùi vị mặn và nồng của biển.
“…Mình đúng là thánh nhân.”
Nhiếp Tử Hành rửa sạch xà phòng, bật cười khổ.
Trước đây Cảnh Minh từng hỏi:
“Omega đều thơm, đều mềm như vậy… sao anh không thích?”
Nhưng với Nhiếp Tử Hành…
Không Omega nào thơm bằng hương lan bị anh kéo vào kỳ động dục.
Không ai mềm mại bằng Cá nhỏ anh ôm trong lòng tối nay.
Tầng một, phòng khách.
Nhiếp Tử Hành nằm trên chiếc giường mà Du Cảnh Minh từng trải chăn, đắp toàn bộ quần áo vừa mặc ban nãy.
Mùi hương lan còn vương trên áo, vương cả vào tâm trí anh.
Anh nhắm mắt, nhưng hình ảnh đôi mắt trong veo ươn ướt kia cứ quẩn quanh không dứt.
Trở mình mấy lần vẫn không ngủ nổi.
Chết tiệt… sao mình lại mê một Alpha đến vậy chứ?
Chỉ là kỳ động dục thôi… hết rồi sẽ ổn?
Tất cả là do cái “kỳ hòa hợp” chết tiệt này!
Tác giả có lời muốn nói:
Tui xin khẳng định luôn:
Đúng vậy, tối nay KHÔNG có gì xảy ra hết!
QAQ hôm nay tui vẫn chưa dài thêm được đoạn nào hết!
(Tỏi bình phẩm: Moá….)
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi