Chương 23
Chương 23: Nói thật… Alpha này, anh muốn…
Nhiếp Tử Hành mở hệ thống thông gió trong nhà rồi đi thẳng vào bếp.
Trong tủ lạnh chẳng còn gì ngoài ít bánh đông lạnh. Anh bật bếp đun nước, định nấu cho Du Cảnh Minh ăn một chút cho ấm bụng.
Thành phố H giữa tháng 9 đã chuyển sang thu, thêm ảnh hưởng của bão nên tiết trời dịu mát. Cá nhỏ bị gió mưa dày vò suốt hai ngày, đúng lúc cần thứ gì đó nóng để hồi sức.
Nước sôi ùng ục, hơi nước bốc nghi ngút.
Anh vừa thả bánh vào nồi thì chuông cửa vang lên.
Mở màn hình an ninh ra, liền thấy Du Cảnh Minh đứng ngoài cổng.
Cậu mặc thường phục, không mang ô, tóc bị mưa thấm ướt, vài sợi mái tóc dính lòa xòa trên trán.
Nhìn chẳng khác gì một con thú nhỏ bị ướt, ngơ ngác và tội nghiệp.
Còn định quay về đồn lấy chìa khoá…
Nhiếp Tử Hành bấm mở cổng. Alpha kia liền quen thuộc bước vào.
Cửa phòng khách bật mở, mùi thơm của bánh lấp đầy gian bếp. Hương pheromone Omega vốn nhè nhẹ cũng nhanh chóng bị át đi.
Khi anh bước ra, thấy Du Cảnh Minh đang đứng ngay cửa, người ướt sũng, ánh mắt ngập ngừng.
Mới có hai ngày không gặp, cậu đã gầy đi một chút. Xương gò má lộ rõ hơn, dưới mắt còn thâm quầng.
“Không mang ô à?”
Anh cúi người, lấy dép trong tủ đưa cho cậu.
Du Cảnh Minh khẽ ngượng: “Sáng đi làm đầu óc cứ ngơ ngẩn… tôi quên mất. Trong đơn vị ai cũng mượn ô rồi. Cứ tưởng mưa nhỏ thôi, ai ngờ…”
Anh nhét dép vào tay cậu, không nói gì.
Hôm đó cũng là ngày đầu kỳ phát tình. Cậu ta “lơ ngơ” là vì lý do gì, chẳng cần đoán cũng biết.
“Đã ăn gì chưa? Tôi nấu bánh rồi, ăn chút cho ấm người.”
Anh vừa nói vừa bước lại, chạm vào gấu áo Du Cảnh Minh: “Ướt hết rồi. Tôi lấy cho bộ đồ ngủ sạch, thay tạm trước đi.”
Dứt lời, anh quay người lên lầu.
Du Cảnh Minh vừa xỏ dép xong, còn chưa kịp ngẩng đầu thì người đã khuất bóng.
Cậu còn chưa nói được câu cảm ơn.
Mùi bánh thơm lừng lan khắp gian phòng. Sáng chỉ ăn vài cái bánh bao, đến giờ chưa có gì vào bụng, cơn đói càng lúc càng dâng cao.
Cậu do dự một lúc rồi cũng không chống nổi cơn đói, lặng lẽ đi về phía bàn ăn.
Bánh đã được dọn ra tô, chan nước canh đầy đặn. Lớp dầu mè nhẹ trên mặt nước, hành lá và ngò rí rắc vừa đủ, mùi thơm lan tỏa.
Du Cảnh Minh múc một muỗng nước canh. Không biết vì đói hay vì thứ gì khác, mà hương vị vừa vào miệng đã khiến vị giác như bừng tỉnh.
Cậu chấm bánh vào nước sốt rồi nhanh chóng nhét vào miệng.
Nhiếp Tử Hành từ lầu bước xuống, thấy cảnh Alpha kia vừa ăn vừa thổi phù phù.
“Ăn từ từ thôi.”
Du Cảnh Minh quay đầu, mặt đỏ lên, giọng nhỏ xíu: “Tôi có hơi đói…”
Anh đặt bộ đồ ngủ lên sofa rồi ngồi xuống đối diện.
“Đủ không? Nếu chưa no tôi nấu thêm.”
“Đủ rồi… Cảm ơn anh Nhiếp.”
“Bộ đồ ngủ là của tôi. Cỡ chúng ta chắc không chênh nhiều, mặc tạm đi.”
“Vâng… cảm ơn anh.”
Cậu cúi đầu tiếp tục ăn.
Alpha ăn trông có vẻ thong thả nhưng tốc độ thì không chậm. Cứ mỗi muỗng là lại ăn hết cái bánh. Không bao lâu đã hết sạch.
Chỉ là…
Ăn xong, Du Cảnh Minh vẫn chưa nhúc nhích.
Cậu cầm cái tô không, tay mân mê thành bát.
Không nói gì, cũng không đứng dậy.
Nhiếp Tử Hành liếc mắt một cái, cuối cùng không nhịn được.
“Cậu còn muốn ăn nữa không?”
Du Cảnh Minh giật mình.
Một thoáng ngập ngừng, cậu cúi người, vẻ mặt hơi ủ rũ.
“Ờm… anh Nhiếp, lúc nãy tôi bị ướt…”
“Hả?”
“Cả quần cũng ướt… Tôi thay đồ rồi… nhưng…”
Nhiếp Tử Hành: “Rồi sao?”
Chẳng phải lúc vào cậu đã nói rồi à?
Alpha kia cúi đầu thấp hơn, lắp bắp:
“Quần… lót cũng ướt… mà tôi chưa thay… Hình như… em làm ướt nệm ghế anh rồi…”
(Tỏi bình phẩm: Ối zồi ôi, ngại nha…)
“…Chỉ cần em đứng dậy, chắc chắn sẽ có dấu… Nhưng mà là nước mưa với nước sông thôi! Do đi cứu hộ, không phải… không phải thứ khác đâu…”
Giọng càng lúc càng nhỏ, nghe kiểu gì cũng sai sai.
Nếu đây là lời một Omega nói với anh, chắc chắn anh sẽ nghĩ người đó đang… dụ dỗ.
Nhiếp Tử Hành khẽ nghiêng người, vỗ nhẹ vào gương mặt đã hóp đi mấy phần của cậu: “Ướt thì đi tắm. Lăn tăn cái gì nữa hả?”
Alpha lập tức đứng phắt dậy, chạy thẳng vào phòng tắm như bị đuổi.
Nhiếp Tử Hành thảnh thơi dọn bàn, cho chén đĩa vào máy rửa, rồi gọi với ra:
“Trong phòng tắm có máy giặt. Cứ bỏ đồ vào, chọn chế độ giặt sấy nhanh, một tiếng là xong.”
“Vâng, cảm ơn anh Nhiếp.”
“Ở nhà không có quần lót mới đâu, cậu cứ treo lên, khô rồi mặc lại.”
“Dạ… vâng…”
Du Cảnh Minh tắm xong, tóc tai lau khô, đã hơn ba giờ chiều.
Nhiếp Tử Hành nằm dài trên sofa, bắt đầu lim dim.
Cậu không xịt thuốc ức chế, pheromone nhè nhẹ len lỏi trong không khí, khiến thần kinh anh thư giãn không ít.
“Nếu mệt thì vào phòng ngủ đi. Cái phòng hôm tôi bôi thuốc đó.”
Anh nói, giọng lơ mơ nửa tỉnh nửa mê.
Alpha nhỏ nhẹ đáp lại: “Vâng… Anh Nhiếp mệt thì vào phòng nghỉ cũng được mà.”
Anh chỉ tay về hướng phòng khách: “Tôi ngủ tí là tỉnh, không sao đâu. Bên công tắc đèn có điều khiển rèm, máy sấy tóc dưới bồn rửa, cứ dùng tự nhiên. Tôi không dễ bị đánh thức đâu.”
Tiếng dép “lẹp xẹp” vang lên khẽ khàng trong phòng khách.
“Bíp—” Một tiếng vang lên, đèn vụt tắt.
Không gian tĩnh lặng như thể cả căn phòng chỉ còn một người.
Nhưng tiếng máy giặt vẫn chạy, máy sấy cũng còn rì rầm.
Tất cả âm thanh ấy nhắc anh rằng… trong nhà vẫn còn một người nữa.
Một Alpha mang hương thơm nhè nhẹ.
Mà bản thân anh lại là một Omega, kỳ phát tình chưa dứt hẳn.
Tsk.
Anh trở mình, thầm nghĩ: Nhiếp Tử Hành, anh cũng liều thật đấy.
Không biết tiếng máy sấy tắt từ lúc nào.
Bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.
Mùi hoa chạm đến đầu mũi, dịu dàng, quyến luyến.
Trong cơn mơ màng, anh mở mắt, thấy Alpha bước đến, khẽ đắp lên người anh một chiếc chăn mỏng.
“Xin lỗi… anh Nhiếp, làm anh thức à? Trời lạnh, đắp chăn ngủ cho ấm…”
Từng ấy năm sống một mình, chưa ai từng chăm sóc anh dịu dàng đến vậy.
Tim Nhiếp Tử Hành bất giác run lên.
Chăn mềm thật.
Đắp vào, ấm thật.
Cậu ấy… thơm thật.
Nói thật… Alpha này, anh muốn….
—
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau anh Nhiếp mới phát hiện — Cá nhỏ thực ra là hệ thống thả thính cực dính.
Cá nhỏ (khóc): Em không có… huhu… anh dậy đi QAQ