Chương 24
Chương 24: Cậu có muốn… thử với tôi không
Nhiếp Tử Hành ngủ đến tận hơn sáu giờ tối. Dù đã kéo rèm cửa, anh vẫn nhận ra ngoài trời đã tối hẳn.
Mùi pheromone Alpha trong không khí nồng hơn thường lệ, chắc do Du Cảnh Minh ngủ quên nên không kiểm soát được.
Nhiếp Tử Hành cúi đầu nhìn xuống dưới người…
Ừm, lúc ngủ, Tiểu Nhiếp vẫn còn “sung sức”.
Anh liếc về phía phòng khách không xa, định bụng sẽ qua phòng ngủ phụ để tự giải quyết.
Vừa mới nhích người một chút, trong phòng ngủ liền có động tĩnh.
Đèn phòng khách vẫn tắt, ánh sáng rất mờ, nhưng anh vẫn mơ hồ thấy một cái cục u nhỏ đang phồng lên trên giường trong phòng khách.
Cái cục u khẽ nhúc nhích.
Tiếp theo là một tiếng ngáp khe khẽ.
Alpha thò hai tay ra khỏi chăn, uể oải vươn vai.
Vì đồ ngủ làm từ lụa nên chỉ cần cử động nhẹ, tay áo liền trượt xuống.
Lúc này, Nhiếp Tử Hành cảm thấy thị lực của mình như được nâng lên tầm cao mới.
Tối vậy mà vẫn thấy rõ được cánh tay thon dài, làn da trắng mịn và đầy sức sống ấy…
Chết tiệt, không thể nghĩ nữa.
Nhiếp Tử Hành bực bội hất chăn đứng dậy.
Tiếng động hơi lớn, khiến người trong phòng ngủ lập tức chú ý, quay đầu nhìn về phía anh.
“Anh Nhiếp, anh cũng dậy rồi à?”
Nhiếp Tử Hành khựng lại, khẽ “ừ” một tiếng trong cổ họng.
Giọng anh trầm khàn, mang theo chút mơ màng vừa tỉnh ngủ.
Du Cảnh Minh lò dò bước ra khỏi phòng, lần mò bật đèn — một tiếng “bíp” vang lên, đèn sáng nhất trong nhà lập tức chớp thẳng vào mắt họ.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt và não Nhiếp Tử Hành trắng xóa trong một giây.
“Du Cá nhỏ…”
“Tôi bật nhầm đèn mất rồi… xin lỗi anh Nhiếp…”
Nhiếp Tử Hành bất đắc dĩ đi đến gần Alpha đang luống cuống, ấn nút bên phải. Đèn trắng lập tức đổi sang ánh vàng dịu nhẹ.
“Suýt nữa tôi mù luôn rồi đấy.”
Du Cảnh Minh mỉm cười: “Thật ra lúc nãy tôi cũng không thấy gì.”
Cậu mặc bộ đồ ngủ của anh, vì rộng hơn một cỡ nên có hơi lùng thùng.
Nhiếp Tử Hành cúi đầu, vừa nhìn là thấy được xương quai xanh cùng phần ngực trắng nõn lộ ra ngoài cổ áo chữ V.
Hương hoa thoang thoảng trong không khí dường như còn nồng hơn cả lúc anh mới tỉnh.
Ngọt thật… mà thơm cũng thật…
Anh lặng lẽ nghĩ, rồi như bị mê hoặc, từng bước tiến lại gần Alpha.
Anh tiến một bước, Alpha lùi một bước.
Đến khi bị dồn tới sát tường, Alpha không thể lùi thêm nữa.
Cậu khẽ kéo cổ áo lên, che phần da thịt lộ ra: “Anh Nhiếp… anh có hơi… mất kiểm soát rồi đấy.”
Tầm mắt bị chắn lại, lý trí của Nhiếp Tử Hành tạm thời quay về.
Mùi pheromone hệ biển nồng đậm bao trùm không khí, từng đợt từng đợt vây lấy Alpha. Mỗi thông điệp phát ra đều là sự xâm lấn rõ rệt.
Mà Alpha ấy vẫn giữ chặt cổ áo, phòng thủ.
Gương mặt trắng trẻo phơn phớt đỏ.
“Anh Nhiếp?”
Du Cảnh Minh gọi nhỏ, pheromone sau gáy cậu dần dịu xuống.
Thật ra, cả hai cũng không thân thiết gì. Những lần gặp gỡ đều là vì công việc. Trừ lần anh đưa cậu say rượu về giữa đêm, hai người chưa từng gặp nhau ngoài giờ làm.
Vậy mà giờ đây, Nhiếp Tử Hành lại có cảm giác như đã quen cậu từ lâu lắm rồi.
Ánh mắt Du Cảnh Minh rũ xuống, hàng mi khẽ run theo từng nhịp thở.
Tai và cổ đều đỏ bừng.
Rõ ràng, không chỉ một mình anh bị hấp dẫn bởi mối liên kết giữa Alpha và Omega.
Nhiếp Tử Hành giơ tay vuốt nhẹ xương hàm Alpha, từng chút từng chút dịch dần về phía sau.
Ngón tay chạm đến da cậu, khiến cậu khẽ run. Yết hầu cũng theo đó mà nhấp nhô.
Chỉ cần thêm một chút nữa thôi…
Thêm một chút nữa là chạm được tuyến thể sau gáy—nơi tỏa ra mùi lan ngọt như mật kia.
Anh từng ngửi thấy rồi, vào đêm cuối cùng trước kỳ phát tình.
Nhưng chưa kịp chạm vào, một bàn tay mảnh mai đã giữ lấy cổ tay anh.
Lòng bàn tay cậu có chút vết chai, cọ nhẹ vào da khiến anh khựng lại.
“Anh Nhiếp…” Du Cảnh Minh thì thầm, giọng khẽ khàng đến mức chính cậu cũng không để ý: “Tôi… tôi là Alpha mà…”
Nhiếp Tử Hành buông tay ngay, vội nhắm mắt lại, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không kiềm được…”
Anh lùi một bước, định rút lui.
Nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.
“Anh Nhiếp. Ý tôi là… tuyến thể Alpha rất nhạy cảm. Bị chạm vào dễ phản ứng lắm…”
“Có khi tôi lỡ tay… đánh anh thật đấy…”
Giọng nói mềm mại, mặt đỏ bừng. Nhưng lực nắm tay thì không hề nhẹ.
Nhiếp Tử Hành bật cười, nhẹ giọng dỗ: “Được rồi, tôi không đụng vào tuyến thể của cậu nữa. Bỏ tay ra được chưa? Tôi lên lầu giải quyết.”
Anh vừa quay người, cổ tay lại bị giữ lại.
“Du Cá nhỏ, nếu cậu không buông… thì thật sự sẽ có chuyện đấy, hiểu không?”
Alpha bất ngờ lật tay anh lại, từng ngón tay đan chặt vào tay anh.
“Anh Nhiếp, hay là… mình thử với nhau đi…”
Nhiếp Tử Hành sững người.
“Du Cảnh Minh, cậu có biết mình đang nói gì không? Tôi là Omega.”
“Nhưng… anh cũng là người sẽ làm mà…”
Nhiếp Tử Hành không đáp.
Cũng không rút tay ra.
Hai người cứ thế im lặng, trong phòng chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ.
Một lúc sau, lực tay trên cổ tay anh dần lơi.
Anh nghe thấy giọng Alpha lạc đi: “Không được… sao…”
Lần này, Nhiếp Tử Hành cuối cùng cũng mở miệng.
Anh hít sâu một hơi, khẽ nói: “Du Cảnh Minh, cậu là Alpha. Nếu có người biết cậu bị một Omega đè lên… sẽ có bao nhiêu người cười nhạo cậu, cậu nghĩ tới chưa?”
Alpha rũ mắt, không trả lời.
Mùi pheromone trong không khí càng lúc càng dày, quấn lấy nhau không dứt. Nhưng giữa hai người vẫn còn khoảng cách nửa cánh tay.
Kim phút trên đồng hồ lại xoay thêm một vòng.
Nhiếp Tử Hành khẽ khuỵu gối, để ánh mắt ngang bằng cậu, cất giọng dỗ dành đến tận cùng: “Du Cá nhỏ, nói đi. Anh chờ câu trả lời của cậu. Cậu có quan tâm không? Ngủ với một Omega, bị thiên hạ cười nhạo, cậu có để tâm không?”
Alpha không trả lời. Cậu chỉ đột ngột bước tới, vòng tay ôm lấy eo anh.
Mùi lan đặc trưng tỏa ra từ sau gáy như một tín hiệu tỏ tình rõ rệt.
Nhiếp Tử Hành nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Alpha.
Anh cúi xuống hôn lên cằm cậu.
Thân thể trong lòng run lên một chút.
Anh cúi người, bế cậu lên, hôn vào cổ cậu: “Về phòng cậu nhé?”
Một giọng run run vang lên bên tai: “Vâng…”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Làm ơn… tha cho tui… tui chưa viết gì dưới cổ hết QAQ
Thật đó, chưa lái xe đâu!
Tui chỉ là con nhỏ ngu ngốc QAQ
Làm ơn tha cho tui đi! Cầu xin luôn đó! Hu hu hu!