Chương 26
Chương 26: Du Du cứu tôi với QAQ
Sau khi rà soát tiến độ các vụ án và họp thêm một vòng với đám nhóc con, trời đã sẫm tối, gần hết giờ làm.
Năm giờ chiều, còn đúng một tiếng nữa là tan ca.
Nhiếp Tử Hành mở khung trò chuyện, bấm vào ảnh đại diện của Cá nhỏ rồi gửi một sticker: 【Nè, cậu còn đó không.jpg】
Không có hồi âm.
Nếu là trước đây, việc Du Cảnh Minh không trả lời tin nhắn cũng chẳng khiến anh để tâm. Dù sao thì nghề cảnh sát đặc thù, không thể lúc nào cũng dính lấy điện thoại. Một hai tiếng mất liên lạc là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng hôm qua họ vừa mới chính thức bắt đầu mối quan hệ…
Ban ngày bận rộn không cảm thấy gì, nhưng vừa rảnh tay, đầu óc đã lơ mơ nghĩ ngợi.
Alpha thường có thân nhiệt cao. Cá nhỏ của anh lại mềm mại, ấm áp, ôm một cái là dính luôn. Mỗi lần chạm vào đều mềm như bún nhúng nước.
Chỉ muốn ôm cậu ấy mãi không buông.
Chỉ tiếc, cậu ấy vẫn chưa trả lời.
Nhiếp Tử Hành bắt đầu bồn chồn, xoay điện thoại qua lại trong tay.
“Sắp tan làm còn bị gọi đi làm nhiệm vụ hả? Tsk, làm công bộc của dân khổ ghê.”
Anh lẩm bẩm rồi mở app đặt đồ ăn.
Mua chút gì tẩm bổ cho Cá nhỏ, tiện thể chuẩn bị cho cuối tuần sắp tới.
Nghĩ vậy, anh cho một khúc xương ống lớn vào giỏ hàng.
Thêm một hộp thịt bò, một hộp đùi gà.
Liếc thấy quảng cáo cua lông, nhớ ra đang mùa cua, thế là cho luôn hai ký vào giỏ.
Tâm trạng Nhiếp Tử Hành tốt lạ thường. Mai là thứ sáu. Alpha nhà anh không phải đi làm cuối tuần, ban đêm có thể chơi vui một trận.
Anh còn đặt luôn một đầu bếp trên app dịch vụ gia đình, hẹn sáng thứ bảy tới nấu bữa sáng. Còn anh thì được ôm vợ ngủ nướng. Tỉnh dậy là có đồ ăn ngon ngay.
Khà…
Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy hạnh phúc phát ngất.
Sau khi đặt mua và xác nhận xong với đầu bếp, vừa vặn đến giờ tan làm.
Anh mở lại khung chat – vẫn chỉ thấy cái sticker cô đơn nằm một mình.
Anh cô đơn.
Cả sticker cũng cô đơn.
Hay là qua đồn cảnh sát hỏi thử xem Du Cảnh Minh đang làm nhiệm vụ gì, rồi tiện đón luôn?
Luật sư Nhiếp là kiểu người nói là làm.
Vừa xuống sảnh đã gặp người quen.
“Tan làm rồi hả? Tử Hành có ở đây không? Tôi tới chặn đầu anh ấy nè, hahaha!”
Cô lễ tân cười ngọt như đường: “Anh Giang tìm sếp hả? Sếp đang ở trong văn phòng đó, chắc giờ không bận nữa đâu, anh vào được á~”
Nhiếp Tử Hành khoanh tay trước ngực, mặt lạnh tanh: “Tôi nói tuần này bận rồi mà. Để tuần sau bàn tiếp đi?”
“Thì đấy, cậu bảo bận nên tôi mới đích thân qua xem thử. Tây Tây còn bảo cậu xong việc hết rồi còn gì.”
Nhiếp Tử Hành liếc sang quầy lễ tân.
Cô nàng tên Tây Tây đã nhanh tay chui tọt xuống gầm bàn, chỉ lòi hai ngón tay ra bàn làm bộ “quỳ lạy”.
Giang Minh khoác vai anh: “Đừng làm khó người ta nữa, đi đi. Ăn lẩu thôi, anh Thịnh mời mà.”
Nhiếp Tử Hành lạnh mặt hất tay ra: “Không rảnh.”
Anh làm việc nguyên ngày đúng giờ không phải để đi ăn lẩu với mấy người thô lỗ này, mà là để về sớm ôm vợ mềm thơm của mình!
Giang Minh liền gọi điện luôn: “Gọi cho anh Trịnh.”
Nhiếp Tử Hành vừa nghe tiếng chuông đã bắt máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn trầm: “Tử Hành đấy à?”
“Là tôi. Tôi đã nói tuần sau rồi mà? Sao lại sai Giang Minh tới chặn đầu tôi?”
“Là cái Omega lần trước tôi nhờ Giang Minh giới thiệu cho cậu đó. Ban đầu người ta chê tôi lùn, không chịu đi gặp, nhưng tôi cho coi ảnh cậu rồi – cậu ấy có vẻ ưng. Nhà cậu ấy lại là đối tác làm ăn của ba tôi, hợp tác mấy năm rồi, cũng khó từ chối thẳng. Cậu đi gặp một chút thôi, coi như giúp tôi. Sau này tôi nợ cậu. Làm ơn nha, chỉ lần này thôi, cậu lấy lý do gì từ chối cũng được.”
Nhiếp Tử Hành nhíu mày.
Chuyện làm ăn nhà Trịnh mấy năm gần đây mở rộng kha khá, nhưng đều chỉ sáng sủa bên ngoài.
Làm ăn với đại lão thì phải giữ thể diện.
Anh nhìn lại điện thoại – Du Cảnh Minh vẫn chưa trả lời, chắc đang bận.
Do dự vài giây, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: “Được, lần này thôi đấy.”
Dù sao thì tối nay cũng định đến nhà Du Cảnh Minh, muộn một chút cũng không sao.
—
Còn về phần Du Cảnh Minh, cậu thật sự không thấy tin nhắn của Nhiếp Tử Hành.
Vì sáng nay bực quá nên đã tắt hết thông báo tin nhắn, tắt luôn cả nhóm làm việc.
Lại thêm thói quen không nhìn điện thoại trong giờ làm, tin nhắn kia bị đẩy xuống dưới, lọt thỏm trong đống spam và quảng cáo. Cậu chẳng hay biết gì cả.
Sáu giờ đúng, cậu điểm danh tan ca.
Mọi người thu dọn đồ đạc nhanh như chớp, đúng giờ là lướt đi liền.
Chỉ còn Du Cảnh Minh lưỡng lự đứng lại, cầm điện thoại do dự.
“Cảnh sát Du chưa về hả? Nay hiếm khi không có nhiệm vụ, cũng không trực ca đêm, tranh thủ về đi chứ.”
“À… vâng, tôi đi ngay đây ạ.”
“Tôi về trước nha, vợ con đợi ở nhà rồi, mai gặp.”
“Haha, tôi cũng thế, về với vợ thôi~”
Tiếng cười rôm rả vang lên. Một lúc sau, cả đồn chỉ còn lại Du Cảnh Minh và vài người trực đêm.
Cậu đứng trước cửa, mở khung chat với Phi Phi, gõ: 【Phi Phi, hay là… tôi không đi nữa được không…】
Sáng nay nóng đầu quá nên đồng ý đại. Sau đó lại thấy cắn rứt mãi.
Hôm qua vừa mới với Nhiếp Tử Hành… trên người còn nguyên vết bầm, giờ quay đi xem mắt người khác, cậu cảm thấy có lỗi không chịu nổi.
Phi Phi: 【Hả? Ái chà, tôi biết ngay mà. Chắc do vụ anh Hạ khiến cậu mất niềm tin vào Alpha đúng không? Nhưng mà này, anh Thành chỉ mời ăn tối làm quen thôi, không phải xem mắt nghiêm túc gì đâu~】
Du: 【Nhưng mà…】
Phi Phi: 【Không nhưng nhị gì hết! Tụi tôi tới quán lẩu rồi, chỉ chờ mỗi cậu nữa thôi. Giờ cậu mà nói không đi thì kỳ lắm luôn á.】
Rồi một giọng khác vang lên.
Không phải Phi Phi, mà là Trịnh Thành – mượn tài khoản nhắn tiếp.
Trịnh Thành: “Cá nhỏ, không sao đâu mà. Đồng đội tôi sắp xuất ngũ rồi, năm sau chuyển công tác về thành phố H. Tôi chỉ muốn mọi người làm quen trước một chút thôi. Tôi cũng nói rõ với cậu ấy là cậu vừa chia tay, chưa muốn tìm Alpha. Cậu yên tâm ha. Còn tôi thì cũng lâu lắm không gặp cậu với Phi Phi, nhớ hai đứa quá. Ăn một bữa thôi nha?”
Nói đến vậy rồi, Du Cảnh Minh thật sự không đành lòng từ chối.
Cậu gật đầu đồng ý.
—
Quán lẩu nằm trong trung tâm thương mại lớn, tầng năm.
Vừa bước ra khỏi thang máy, mùi lẩu Tứ Xuyên nồng đậm đã xộc vào mặt.
Du Cảnh Minh chưa kịp bước ra, cả người đã cứng đờ.
Mặt cậu tái xanh.
Nãy giờ cứ mãi nghĩ tới thái độ của Nhiếp Tử Hành hôm nay, cậu quên khuấy mất – mình không ăn được lẩu.
Chỉ ngửi sơ sơ thôi mà bụng đã sôi sùng sục.
Hôm qua là lần đầu của Nhiếp Tử Hành với tư cách Alpha. Cả hai đều chưa có kinh nghiệm, giữa chừng lại là cậu chủ động dẫn dắt.
Tuy đã cẩn thận… nhưng mà… vẫn bị sưng…
Hôm nay lại làm nguyên một ca, người còn ê ẩm.
Giờ mà nuốt thêm nồi lẩu Tứ Xuyên nữa thì đi thẳng viện là cái chắc.
Thang máy sắp đóng lại.
Du Cảnh Minh vẫn không thuyết phục nổi bản thân bước ra.
Cơ thể và lý trí đồng loạt phản đối.
Tiếc là… không trốn nổi.
Phi Phi vừa đi vệ sinh ra, liếc mắt thấy cậu đang đứng như tượng sáp trong khe cửa thang máy, lập tức lao đến, ấn nút giữ cửa.
Du Cảnh Minh: …
“Du Du! Tới rồi hả? Cậu bị lạc đường à? Mau lên, tôi dắt cậu vô! May ghê á, tôi vừa đúng lúc đi ra, không là cậu lại phải quay ngược lại rồi~”
Không nói không rằng, cô nàng kéo tay cậu lôi ra ngoài.
Du Cảnh Minh nhìn quán lẩu mỗi lúc một gần, lông tóc dựng đứng.
Quán trang trí đỏ rực, biển hiệu to chà bá, bên cạnh còn có mấy quả ớt treo lủng lẳng.
“Lẩu Cay Thiên Hạ.”
Du Cảnh Minh suýt khóc.
Lẩu Tứ Xuyên này ăn vào là lên thẳng bệnh viện mất…
Cứu mạng, cậu muốn xỉu!!!
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cá nhỏ: Tôi sợ lắm QAQ【Ai cứu tôi với.jpg】