Chương 27
Chương 27: Không chịu QAQ
Nhiếp Tử Hành đích thân lái xe chở Giang Minh tới quán lẩu nổi tiếng khu trung tâm. Quán này hot tới mức nếu không đặt bàn trước thì xác định xếp hàng dài cổ.
Vừa bước vào, nhân viên lễ tân đã tươi cười chào hỏi:
“Dạ, hai anh đi mấy người ạ? Có đặt bàn trước không anh?”
Nhiếp Tử Hành nghiêng đầu nhìn Giang Minh.
“Cậu ấy biết.”
Giang Minh gật đầu, đỡ lời:
“Tụi tôi có người bạn họ Trịnh đặt bàn trước rồi. Chắc tới rồi đó.”
Nhân viên nghe vậy liền gật gù:
“À à, nhóm anh Trịnh đúng không ạ? Em là người tiếp đón hôm nay. Hai anh theo em nha.”
Cả quán thơm nức mùi lẩu Tứ Xuyên, nhạc hit mở xập xình, nghe bụng đã réo ùng ục.
Vừa dẫn đường, nhân viên vừa nói:
“Bàn bốn người nha anh. Nếu thêm khách tụi em sẽ hỗ trợ ghép ghế. Cần gì cứ gọi em nhé.”
Chưa đi hết hành lang, Giang Minh Minh đã thấy Trịnh Cường ngồi ở bàn.
Hai Omega. Đẹp. Sang. Vibe mạnh.
Người ngồi bên trong nổi bật nhất. Dáng lưng thẳng tắp, cổ trắng như tuyết, cằm hất cao, thần thái cao quý kiểu không cho lại gần.
Giang Minh vẫy tay với nhân viên:
“Tụi tôi thấy bạn rồi, cảm ơn cậu nha.”
Nhân viên gật đầu:
“Dạ. Bàn mấy anh có bạn Tiểu Doãn phụ trách – bạn nữ Omega, đang ở quầy bên kia. Cần gì cứ gọi bạn ấy. Chúc hai anh ăn ngon miệng!”
Nói xong quay đi, nhưng vừa lướt qua bàn bên cửa sổ đã khựng lại:
“Ủa? Rõ ràng là đặt tên Trịnh mà ta…”
Bên này, Giang Minh ngồi ngay cạnh Trịnh Cường, để lại một ghế trống cạnh Omega còn lại.
Nhiếp Tử Hành lẳng lặng ngồi xuống, ánh mắt lạnh tanh liếc cậu một phát rõ bén.
Thấy vậy, Trịnh Cường cười gượng:
“Tôi đặt bàn trước rồi mà đúng lúc có người họ Trịnh khác cũng đặt bàn bốn người. Nhân viên tưởng chung nhóm nên gộp luôn. Ngồi xuống mới biết nhầm, nên bên kia chuyển qua.”
Anh chỉ sang bàn kế bên, toe toét:
“Trùng hợp ghê.”
Nhiếp Tử Hành nhìn sang – và thấy Cá nhỏ.
Người vừa nhắn tin 【Đang đi làm, chưa trả lời được】.
Cá nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của anh, thoáng bối rối. Có vẻ muốn cười chào, nhưng Nhiếp Tử Hành đã quay đi trước.
Cậu cúi đầu.
Nhiếp liếc xuống tay Cá nhỏ đang xoay xoay cái ly, khoé môi cong lên:
Lại xấu hổ rồi.
Chắc ngại có bạn ngồi bên nên không dám nhắn tin.
Anh giả vờ cúi đầu xem thực đơn.
Tối nay phải xử lý rõ ràng mới được.
Trịnh Cường lên tiếng:
“Vân Hàn với tôi gọi nồi cà chua – bơ bò rồi nha. Biết hai người quen ăn cay, mà cậu ấy mê cà chua nên tôi đặt trước luôn.”
Vân Hàn dịu dàng tiếp lời:
“Anh ấy chiều tôi đó. Anh Giang Minh và anh Tử Hành không phiền chứ?”
Câu hỏi hướng cả bàn, mà ánh mắt thì chỉ nhìn Nhiếp Tử Hành.
Nhiếp vẫn liếc về bàn bên. Cá nhỏ ngồi cạnh một Alpha, nồi lẩu bên đó là bơ bò thuần, đang sôi lục bục. Ai nấy ăn vui vẻ, trừ cậu cứ nhấp nhổm mãi.
Anh đáp gọn:
“Không phiền. Cà chua cũng được.”
Vân Hàn thấy anh nhìn sang bàn kia, tưởng anh tò mò:
“Bàn đó chắc cũng toàn Alpha giống tụi mình.”
Giang Minh vội lên tiếng, tránh hiểu lầm:
“Um, tôi không liên quan nha, tôi là Beta!”
Vân Hàn bật cười, nháy mắt:
“Không tính cậu. Tôi nói tôi với ảnh thôi.”
Cậu nhìn Nhiếp Tử Hành, mỉm cười:
“Nghe nói luật sư Nhiếp mở văn phòng riêng rồi? Không dựa gia đình, tự đứng vững, thật đáng nể. Anh đúng là kiểu người Trịnh Cường hay khen đó.”
Tỏ tình lồ lộ luôn.
Nhiếp Tử Hành gõ gõ ly:
“Vân Hàn đúng không? Tôi khuyên cậu đừng ảo tưởng. Tôi không tốt đẹp gì đâu. Yêu ba người rồi, chia tay chẳng ai yên. Người gần nhất còn kéo tôi vô đồn cảnh sát.”
Vân Hàn vẫn giữ nụ cười dịu dàng:
“Nghe nói là họ ngoại tình với Alpha mà?”
Anh nhún vai: “Thì sao?”
“Tôi cũng ghét Alpha. Không đời nào để pheromone dụ. Tôi thẳng tính, thích gì nói đó. Anh là gu tôi – từ ngoại hình đến sự nghiệp. Tôi muốn theo đuổi. Cân nhắc nha?”
Câu nói vừa dứt, cả bàn nghe thấy.
Giang Minh quay qua Nhiếp Tử Hành, giơ ngón cái:
“Đỉnh thiệt.”
Chưa kịp khen tiếp thì — keng!
Đũa rơi bên bàn kia.
Lục Phi Phi giật mình:
“Du Du, sao vậy?”
Cá nhỏ vẫn nhìn chăm chăm nồi lẩu, một lúc sau mới lên tiếng:
“Xin lỗi, làm rơi đũa.”
Alpha ngồi cạnh vội nói với nhân viên:
“Lấy giúp bạn tôi đôi đũa mới nha.”
Rồi quay qua gắp thịt bỏ vào chén Cá nhỏ:
“Dùng tạm đũa tôi đi. Mau ăn không thịt dai. Đĩa kiểu mạt chược ăn lẩu không hợp đâu. Tôi đi pha nước chấm cho, đảm bảo hợp khẩu vị cậu!”
Nói xong đứng dậy đi mất.
Nhiếp Tử Hành nhìn chén thịt đặt trước mặt Cá nhỏ, mặt tối sầm.
Anh đặt ly xuống, đứng lên:
“Tôi đi lấy nước chấm.”
Trước khi đi còn dặn:
“Gọi món trước nha. Cho nhiều bò vô nồi cà chua.”
Trịnh Cường cười:
“Yên tâm. Tôi thả hết luôn. Không để cậu đói đâu.”
Cá nhỏ nghe rõ từng chữ.
Cậu cúi đầu, chớp mắt liên tục để nước mắt không trào ra.
Cậu biết… Nhiếp Tử Hành đang xem mắt.
Người ngồi cạnh anh là đối tượng được giới thiệu.
Và người đó… rất thích anh.
Nhiếp Tử Hành…
Anh bỏ thịt bò vào nồi cà chua cho người ta.
Cá nhỏ hít mũi, kéo chén ớt lại gần, gắp một miếng bỏ vô miệng.
Omega được thương thì được ăn cà chua.
Alpha không ai thương thì ngậm đắng nuốt cay…
Cố đi. Tối uống thuốc viêm, không chết được.
Lục Phi Phi trêu:
“Du Du, đói dữ vậy? Chờ tôi pha nước chấm đã!”
Anh còn gắp thêm cải.
Cá nhỏ vừa đưa rau lên miệng — thì bị hất đũa.
Một mùi hương quen thuộc áp sát. Một đĩa thịt bò nóng hổi đặt xuống trước mặt.
“Tham ăn ghê, mê cay dữ ta?”
Cá nhỏ – người khi nãy cố nuốt nước mắt vì Vân Hàn, cắn môi vì thịt bò, cố tỏ ra ổn khi ăn ớt…
Chỉ vì một câu của Nhiếp Tử Hành, mà giọt nước cuối cùng rơi vào chén đầy ớt.
Nhiếp Tử Hành sững người.
Hiểu ngay là Cá nhỏ ngại bạn nên không dám nói gì.
Anh kéo cậu ra hành lang thoát hiểm:
“Xin lỗi cảnh sát Du, tôi có chuyện riêng cần trao đổi.”
Cậu ngoan ngoãn theo sau.
Cửa vừa đóng, anh nâng cằm cậu:
“Mắt đỏ hoe luôn rồi. Ăn trúng ớt thôi mà. Du Cảnh Minh, cậu thấy vậy có lý không?”
Cậu không trả lời. Bước lên, thêm bước nữa… rồi ôm anh.
Nhiếp Tử Hành nhìn cái đầu đang dụi vào cổ mình, bất lực:
“Lại làm nũng nữa à? Biết cậu không ăn cà chua rồi. Tôi tới trễ, họ chọn món trước. Ăn đỡ đi, lát giả vờ đau bụng, tôi đưa về nấu riêng cho. Ngoan.”
“Không muốn ăn cay…”
“Rồi rồi, không cay nữa.”
“… Anh đi xem mắt…”
Nhiếp Tử Hành: …
“Không. Tôi đến để từ chối trực tiếp.”
Cá nhỏ bắt đầu càm ràm:
“Anh bỏ thịt bò vô nồi cậu ta…”
Nhiếp Tử Hành nhéo eo cậu:
“Du Cảnh Minh, cậu phải công bằng. Tôi gắp cho cậu ta hả? Tôi mang hết qua cho cậu ăn mà? Cậu không ăn, còn khóc. Ai dám cãi với cậu nữa?”
Cuối cùng cũng dỗ được.
Anh lau nước mắt, khẽ chạm mũi cậu:
“Thôi nín nha.”
“Ừm…”
Sau đó tự nhiên lại đỏ mặt, hít mũi liên tục.
Nhiếp Tử Hành đổi giọng, siết eo cậu, thấp giọng hỏi:
“Cho tôi hỏi cái… Alpha ngồi cạnh cậu – có ý với cậu đúng không?”
Cá nhỏ cứng đờ trong vòng tay anh.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Không ai nhắc tôi chuyện thịt nữa được không? Tui mệt quá… QAQ