Chương 28
- Trang chủ
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 28 - Vợ tôi khó chịu, thì đừng hòng ai được yên.
Chương 28: Vợ tôi khó chịu, thì đừng hòng ai được yên.
Cá nhỏ trong lòng anh không nhúc nhích, khí thế buộc tội lúc nãy cũng từ từ tan biến.
Nhiếp Tử Hành nhìn cậu mà thấy buồn cười. Anh biết Alpha này để tâm đến mình thế nào — cũng giống như cảm giác của anh dành cho cậu. Hai người cùng đến buổi gặp mặt này chẳng qua vì ép buộc, chỉ là cậu không muốn nhận thua trước thôi.
“Cậu nói xem, Du Cảnh Minh, đây là buổi xem mắt à?”
Một lúc sau, Alpha mới cứng ngắc gật đầu: “Ừm… đúng vậy…”
Nhiếp Tử Hành nghiêng đầu, đầu ngón tay xoa cằm, rồi nhẹ nhàng cọ lên má cậu, hỏi: “Thế thì sao?”
Du Cảnh Minh bị động tác của anh làm tim lệch một nhịp, giọng run run: “Trịnh Cường nói… có người bạn từng là đồng đội cũ, muốn giới thiệu cho tôi. Tôi từ chối rồi… Nhưng hôm nay anh ta về nước, bảo đi đón gió tẩy trần, tiện làm quen. Tôi… tôi thấy khó từ chối nên tới.”
Nhiếp Tử Hành nhìn cậu, không đáp lời.
Một cánh tay vòng qua eo anh, âm thầm siết chặt.
Alpha nhỏ giọng: “Anh Nhiếp…”
Ngón tay anh đang đặt ở hõm cổ cậu dần trượt xuống.
Ngón cái khẽ búng, mở cúc áo đầu tiên nơi cổ áo.
Du Cảnh Minh giật mình, hoảng loạn: “Anh Nhiếp! Đang ở ngoài mà!”
Ánh mắt anh rơi xuống vùng xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo — vài vết đỏ đậm hiện rõ.
Anh tiến thêm một bước, ép cậu sát tường.
“Cậu định đi xem mắt với bộ dạng thế này à? Cũng tính toán kỹ quá ha. Không xem mắt thì cũng đi ăn lẩu. Hôm qua tôi dạy chưa đủ hay sao, mà hôm nay còn sức tung tăng ra ngoài?”
Vừa nói, đầu ngón tay anh vừa lướt nhẹ qua hõm xương nơi cổ.
Mặt Du Cảnh Minh đỏ bừng, chân mềm nhũn: “Hôm nay anh lạnh lùng quá… Hôm qua anh còn chẳng hôn tôi… Tôi nghe nói, người yêu sẽ hôn nhau… còn bạn thì không… Tôi nghĩ… có khi nào… lần đó anh làm vì lên kỳ phát tình, chỉ muốn giải quyết bản năng… không có cảm tình với tôi, cũng chẳng định chịu trách nhiệm gì…”
Nhiếp Tử Hành khựng lại: “Lạnh lùng?”
“Sáng nay tôi chở cậu đi đồn cảnh sát, còn nấu cháo cho ăn sáng. Mà cậu gọi thế là lạnh lùng? Vậy cậu muốn tôi nằm ôm cậu ngủ luôn hả? Không sao, tôi không ngại đâu.”
Du Cảnh Minh:…
Rõ ràng là mình đang nghiêm túc chia sẻ! Sao anh lại bẻ lái kiểu này chứ?!
Cậu đỏ mặt, đẩy anh ra: “Tôi không có ý đó!”
Nhiếp Tử Hành giữ chặt cậu lại, cười khẽ: “Đùa thôi, cá nhỏ ngốc.”
Bị anh ôm sát, cậu giơ tay đấm nhẹ lên vai anh.
Anh bắt lấy tay cậu, cúi đầu vùi vào cổ cậu, hôn khẽ.
“Du Du.” Giọng anh khàn khàn.
“Ừm?” – cậu khẽ đáp lại.
“Tôi khiến cậu thấy không an toàn, là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi. Sẽ không như vậy nữa.”
Alpha vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng không tốt… Đáng lẽ phải tin anh hơn. Sau này tôi sẽ không vậy nữa.”
Nhiếp Tử Hành nhéo nhẹ tai cậu, rồi cúi đầu hôn lên khóe môi.
“Vậy, sau này đi với anh nhé?”
Alpha ngoan ngoãn nhắm mắt lại đón nụ hôn.
Từ chóp mũi vang lên tiếng thì thầm: “Vâng…”
“Đừng lại gần Alpha khác nữa, anh sẽ ghen. Ngồi xa ra, nghe chưa?”
“Vâng… vâng…”
Nhiếp Tử Hành ôm Cá nhỏ, tim mềm nhũn.
Trên đời làm gì có Alpha nào đáng yêu đến thế?
Muốn hôn là hôn, muốn chạm là chạm.
Tối qua cũng vậy…
Hơn nữa còn phối hợp vô cùng ngoan ngoãn. Bảo tạo dáng thế nào là làm theo thế ấy, tạo dáng xong còn ngẩng đầu, mắt ươn ướt hỏi: “Vậy được chưa? Như này có được không?”
Đến khi thật sự khó chịu mới nước mắt rưng rưng nói: “Anh Nhiếp… tôi không chịu được nữa…”
Chết tiệt. Không thể nghĩ tiếp nữa.
Nếu không vì còn hai thằng bạn đang chờ ăn lẩu, anh thật sự muốn bắt vợ về nhà ngay.
Về ăn cá!
Du Cảnh Minh thì sợ anh không cần mình nữa, trong khi Nhiếp Tử Hành thấy nếu buông tay một người vợ thế này, thì bản thân mới là thằng ngốc.
Anh ôm cậu thêm một lúc rồi miễn cưỡng buông ra: “Về thôi.”
“Dạ.”
Hai người cùng quay lại quán.
Dọc đường, Nhiếp Tử Hành không ngừng dặn dò: “Lát nữa nói với họ là dạ dày cậu không ổn, không ăn cay được. Tôi sẽ gắp cà chua từ nồi bên tôi qua cho, nhưng ăn ít thôi nhé? Về tôi nấu cháo yến mạch. À, có món nước chấm dầu giấm tôi pha, để cạnh thịt bò đấy, thử xem.”
Du Cảnh Minh gật đầu lia lịa.
Thấy Cá nhỏ yên vị, anh mới chịu quay về bàn.
Vừa tới đã nghe đám bạn nhao nhao:
“Du Du, về rồi à? Mắt sao đỏ thế? Luật sư gọi ra làm gì vậy? Không phải tên bạn trai cũ lại giở trò chứ? Má nó, để tôi vô trại tạm giam vả nó!”
“Tiểu Du, cậu không sao chứ?”
“Tiểu Du, ăn chút gì đi.”
“Tiểu Du, uống gì không? Trà sữa nha?”
Gân xanh trên trán Nhiếp Tử Hành giật giật.
Cá nhỏ, Cá nhỏ, Cá nhỏ… gọi hoài không chán hả?!
Du Cảnh Minh thấy ánh mắt như muốn giết người, liền lặng lẽ dời sang ngồi cạnh Lục Phi Phi.
Anh mới tạm nguôi, bắt đầu gắp đồ ăn cho nồi cà chua: rau dễ tiêu, tôm nõn, khoai lang cắt lát… Một lần gắp đầy đĩa. Khi nãy trong hành lang còn nghe bụng cậu réo.
Giang Minh trố mắt: “Anh Hành! Em biết anh thương người ta, nhưng chia luôn nửa nồi lẩu cà chua cho người ta thì tụi em ăn gì? Định đầu độc bọn em hay bỏ đói?”
(Tỏi bình phẩm: Ý là đoạn này tui thấy mắc cừi mà cũng mắc ngại =)))) Vân Hàn với Trịnh caca chắc tan biến moẹ rồi)
Nhiếp Tử Hành hờ hững: “Tự thêm đi. Nghèo mà còn chua.”
Giang Minh nghẹn họng, quay sang Trịnh Cường: “Anh Trịnh, anh coi kìa!”
Vân Hàn ngượng ngùng cúi đầu, tay đặt lên cổ tay anh: “Không cần nhiều vậy đâu. Em đang giảm cân, ăn không hết.”
Anh nghe tiếng bếp “tí tách”, ngẩng đầu — vừa vặn thấy bàn tay cậu ta đặt lên tay mình.
Sắc mặt anh tối sầm, hất tay cậu ta ra.
“Anh Vân là người có học. Trước khi gặp tôi, tôi còn nghĩ anh biết giữ giới hạn. Nhưng xem ra tôi đánh giá cao quá rồi. Xin lỗi, tôi với anh không thân, làm ơn giữ khoảng cách xã giao – ít nhất nửa mét.”
Ba người im bặt.
Anh ngả lưng ra sau, cười mỉa: “Anh Vân Hàn, kiêu ngạo quá thành trò cười. Người ta bảo tôi ghét Alpha nhất. Ngửi mùi tôi xem? Alpha đậm mùi thế này mà không thấy? Tôi mới có bạn trai đấy, hôm qua còn lăn giường. Không cảm nhận được à? Cứ tưởng mạnh lắm cơ.”
Rồi anh gọi nhân viên: “Cho anh xin cái đĩa trống.”
“Dạ anh ơi, đĩa trống của anh đây ạ. Em là Tiểu Âm, cần gì cứ gọi nha!”
“Cảm ơn.” Anh bắt đầu gắp rau.
Không khí tụt xuống đáy. Ai cũng nín thinh.
Chỉ còn tiếng lẩu sôi ùng ục…
“Đinh đoong!”
Bên cạnh có người bật dậy: “Giấy! Giấy! Má ơi! Để tôi đưa Du Du về, cậu ấy nóng quá rồi! Quần áo ướt dính sát người rồi kìa!”
Tên Alpha kia túm tạm giấy dính dầu trên bàn định chùi ngực cậu.
Lục Phi Phi chắn ngang, nâng cằm nhìn: “Không cần. Giấy anh cầm bẩn rồi.”
“Bộp!”
Nhiếp Tử Hành đập mạnh đĩa nước chấm xuống bàn.
Má. Thằng nào dám đụng vợ ông?!
Anh đứng dậy: “Tôi có việc, phần còn lại mọi người ăn đi. Bữa này tôi bao. Có gì báo Giang Minh.”
Giật áo vest, anh bước sang bàn bên, phủ áo lên người cậu.
“Cảnh sát Du về nhé? Khỏi ăn.”
Lời là nói với Du Du, ánh mắt thì găm vào thằng kia như muốn móc mắt.
Du Du vội mặc áo, kéo cổ lại, nép sát anh.
Nhiếp Tử Hành siết nhẹ tay cậu trấn an, rồi đá thẳng vào tên kia: “Còn nhìn là tôi móc mắt!”
Anh không phải người nhịn giỏi như Du Du. Mà cũng chẳng cần giữ thể diện ai hết.
Vợ anh khó chịu, thì đừng mong ai được yên.
Tên Alpha bị đá, mặt đỏ lên nhưng không dám hé môi.
Nhiếp Tử Hành còn định đá phát nữa, nhưng Du Du kéo vạt áo anh lại, thì thầm: “Anh Nhiếp… tôi muốn về…”
Lửa trong ngực mới dịu xuống. Anh xoay người nắm lấy tay cậu: “Đi, anh đưa em về.”
(Chap sau sẽ đổi xưng hô thành anh – em nhé)