Chương 29
- Trang chủ
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 29 - Ba của anh nói – Con trai chúng ta có một Alpha!
Chương 29: Ba của anh nói – Con trai chúng ta có một Alpha!
Nhiếp Tử Hành nắm tay Du Cảnh Minh, dắt cậu đi thẳng ra thang máy, xuống gara dưới lòng đất.
Alpha biết mình sai, cụp mắt như con chim nhỏ.
Trên đường về nhà, Nhiếp Tử Hành lái xe rất nhanh. Xe vừa chạy vào gara, sắc mặt anh vẫn u ám.
Du Cảnh Minh ngồi bên ghế phụ, bồn chồn tháo mở khuy tay áo, thỉnh thoảng liếc nhìn anh. Cậu mím môi, rồi lại hé ra như muốn nói gì, nhưng lại thôi.
Sau khi xe tắt máy, Nhiếp Tử Hành tháo dây an toàn, quay đầu nhìn cậu. Du Cảnh Minh cũng vừa định tháo dây thì anh nghiêng người sang, tự tay giúp cậu gỡ ra.
Xong, anh lại bắt đầu cởi áo khoác của cậu.
“Anh Nhiếp…?” Du Cảnh Minh gọi với vẻ ngơ ngác.
Tay anh khựng lại một chút, nhưng mặt vẫn không biểu cảm, tiếp tục gỡ áo vest ra khỏi người cậu.
Áo sơ mi của cậu vẫn còn ướt, vải trắng dính đầy chất lỏng màu nâu, mùi trà sữa ngọt ngào nồng đậm.
Anh không nói rõ muốn làm gì, nhưng Du Cảnh Minh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi yên, mắt mở to tròn nhìn anh.
Nhiếp Tử Hành cởi từng chiếc khuy áo sơ mi.
Tới khuy thứ hai, Du Cảnh Minh cuối cùng không giữ nổi bình tĩnh, vội đưa tay kéo nhẹ tay áo anh: “Anh Nhiếp…”
Giọng cậu mang theo chút cầu xin.
Cậu không dùng nhiều sức, nhưng Nhiếp Tử Hành vẫn phớt lờ, khẽ nhếch môi trêu: “Em gọi là ‘anh’, mấy Omega thân quen đều gọi thân mật hơn em nhiều.”
Gara nối thẳng lên biệt thự, nằm dưới lòng đất nên rất yên tĩnh. Trong xe kín, thậm chí nghe được tiếng thở của nhau.
Alpha ngồi dựa nghiêng, tiếng vải áo cọ vào nhau khe khẽ.
Nhiệt độ dần tăng.
Trong không gian riêng tư đó, Du Cảnh Minh hơi buông lỏng tuyến thể sau gáy, để mặc pheromone mềm mại thoát ra. Dịu dàng, nhẹ nhàng như đang vuốt ve.
Nhiếp Tử Hành cũng đáp lại bằng pheromone của mình – trầm ổn, an ủi.
Hai luồng mùi vị quyện lấy nhau, theo bản năng tìm đến đối phương.
Anh bấm nút ngả ghế, để Alpha từ từ nằm xuống.
Cúc áo đã được tháo hết, cậu vô thức cọ hai chân vào nhau. Pheromone càng lúc càng đậm đặc.
Nhiếp Tử Hành luồn tay vào lớp áo đã xộc xệch, ôm lấy cậu từ phía sau, dịu dàng vỗ nhẹ lưng: “Ngoan.”
Rồi anh kiểm tra vùng da bị phỏng của cậu.
May mà không phải nước sôi, lại có áo ngăn nên chỉ hơi đỏ da, không nghiêm trọng.
“Sao lại bất cẩn thế? Bị tên Alpha rác rưởi kia bắt nạt à?”
Du Cảnh Minh vội vàng lắc đầu: “Không… Em chỉ đang uống trà sữa trong tiệm, rồi nghe thấy anh cãi nhau… luống cuống quá nên đổ hết lên người…”
Nhiếp Tử Hành bật cười, ngón tay cọ nhẹ lên chóp mũi cậu: “Ngốc thật.”
Anh tháo nốt áo sơ mi ướt, lấy chiếc chăn trong ngăn ghế, quấn quanh người cậu: “Đi, lên lầu.”
—
Về tới nhà, mỗi người lo một việc.
Du Cảnh Minh vội vào tắm rửa. Nhiếp Tử Hành thì đặt đồ ăn ngoài.
Ăn xong, dọn dẹp cũng đã gần chín rưỡi tối. Anh đi tắm, Du Cảnh Minh nằm dài trên sofa, lặng lẽ đọc sách trên Kindle.
Trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ và tiếng nước trong phòng tắm.
Bỗng điện thoại trên bàn rung liên tục.
Là điện thoại của Nhiếp Tử Hành.
Số lạ. Đầu số 138, không hiện tên, cũng không ghi chú là shipper.
Du Cảnh Minh định mặc kệ, nhưng đối phương gọi tới hai lần. Cậu đành cầm máy, gõ cửa phòng tắm: “Anh Nhiếp, điện thoại của anh kìa.”
Nhiếp Tử Hành hé cửa giữa làn hơi nước: “Em bắt giúp anh, bảo anh đang tắm, lát ra anh gọi lại.”
Cậu nghe lời, bắt máy.
Một giọng nam trầm vang lên, đầy ấm áp: “Hành Hành à, sắp Trung thu rồi, con có muốn về nhà không? Ba với ba con nhớ con lắm.”
Du Cảnh Minh chết trân.
…Ba của Nhiếp Tử Hành?!
Người kia vẫn huyên thuyên: “Ba nghe nói tên bạn trai trước của con lại cắm sừng… Haizz, ba nói rồi, Omega thì phải tìm Alpha ổn định. Có pheromone gắn kết, đỡ bị phản bội…”
Du Cảnh Minh nghẹn họng ho khan, chen vào: “Chú ơi… cháu không phải anh Nhiếp. Anh ấy đang tắm, cháu nghe máy thay.”
Người bên kia khựng lại, rồi dè dặt hỏi: “À… vậy cậu là…?”
“Cháu là Du Cảnh Minh ạ. Cháu không phải là bạn trai cũ phản bội đâu. Lát nữa anh Tử Hành ra cháu bảo anh ấy gọi lại.”
Đầu dây bên kia thở phào: “Không phải là tốt rồi, tốt rồi… À Tiểu Du, cháu đang ở nhà Hành Hành à?”
Du Cảnh Minh cứng người: “Dạ… cháu chỉ… mượn chỗ ở thôi.”
“Ở luôn đi, ở luôn luôn đi… Mà cháu là Omega à? Đừng để ý lời chú nãy giờ nói nha, lỡ miệng thôi.”
Du Cảnh Minh mím môi, đáp khẽ: “Cháu… là Alpha ạ.”
…Im lặng.
“Chú? Chú còn đó không ạ?”
Rồi là tiếng choang rơi đồ, sau đó là tiếng hét long trời lở đất:
“Lão Nhiếp ơi!!! Con mình có Alpha rồi!! Cuối cùng cũng thông suốt rồi!! Bồ Tát phù hộ rồi!!”
Du Cảnh Minh hóa đá.
Tay cầm điện thoại, không biết nên cúp không.
Hình như ba của Nhiếp Tử Hành còn quăng cả điện thoại?
Đang lưỡng lự thì có tiếng cậu bé: “A, còn chưa cúp! Còn chưa cúp nè!”
Du Cảnh Minh: …
Một giọng khác vang lên, còn quen hơn ban nãy: “Chú là ba của Hành Hành đây.”
“Chú… cháu là Du Cảnh Minh.”
“Cháu ở với Hành Hành hả? Tốt quá. Trung thu về nhà ăn bữa cơm nha? Cháu thích ăn gì để chú mua.”
Du Cảnh Minh luống cuống: “Chú ơi, bọn cháu chưa có…”
“Không sao! Hành Hành nhà chú xưa giờ toàn quen mấy đứa không ra gì, giờ có Alpha rồi chú mừng muốn khóc. Phải về nhà ăn Trung thu nha! Cháu dị ứng hải sản không? Còn bánh trung thu thích vị gì nói luôn nha!”
…
Nhiếp Tử Hành ra khỏi phòng tắm thì thấy Alpha nhà mình vẫn đang ngồi ôm điện thoại, ngón chân móc lấy mép ghế như muốn đào hố trốn.
Cậu thấy anh liền hớt hải: “Anh ấy ra rồi ạ! Cháu đưa máy cho anh ấy!”
Rồi dúi điện thoại vào tay anh.
Nhiếp Tử Hành nhìn thời lượng cuộc gọi – 17 phút.
Anh ngồi xuống bên cạnh, bật loa: “Ba.”
“Ơi Hành Hành! Ba vừa nói chuyện vui lắm với Du Du, con tìm được Alpha mà không nói gì với cả nhà là sao!”
Anh quay đầu nhìn Alpha nhà mình đang đổ mồ hôi: “Ba thấy vui à? Con thấy em bị dọa muốn khóc luôn rồi.”
Rồi anh bật cười, bóc một trái nho, đút vào miệng Du Cảnh Minh.
Ba Nhiếp cười ha hả: “Vậy càng tốt! Dưới giường là cún con sữa nhỏ, trên giường thành chó sói lớn!”
Alpha: sặc nho
Nhiếp Tử Hành: … tắt loa gấp
“Ba… dạo này ba có lén đọc tiểu thuyết đúng không. Ngừng ngay.”
“Trung thu con về. Nhưng phải hỏi em ấy đã. Cậu ấy là cảnh sát, có thể phải trực.”
“Dạ, con cố gắng. Nhưng ba với mọi người phải giữ ý tứ, em ấy nhát lắm. Con không muốn dọa em.”
…
Cuối cùng cũng cúp máy.
Quay lại, Alpha nhà anh vẫn đang nhìn anh với vẻ lo lắng.
Nhiếp Tử Hành nhịn cười không nổi, xoa cằm cậu: “Bạn học Du Cảnh Minh, nghe một cuộc điện thoại mà lộ hết sạch, là sao hả?”
“Giờ anh muốn giấu em cũng không được nữa rồi.”
“Chậc, giờ em gây họa rồi… Vậy em theo anh về ra mắt ba mẹ nha?”
Du Cảnh Minh: …???!!!