Chương 3
- Trang chủ
- Alpha Thụ, Omega Công
- Chương 3 - Uống một trận quên sầu, nào, cạn ly!
Chương 3: Uống một trận quên sầu, nào, cạn ly!
Sau khi Nhiếp Tử Hành rời đi, Du Cảnh Minh từ tốn sắp xếp lại tài liệu vào túi hồ sơ.
Điện thoại khẽ rung, có một tin nhắn mới:
【Cá nhỏ ơi, sao rồi? Làm xong hết chưa? Nào tan làm? Tối nay đi ăn đi, hay ghé bar chơi? Tôi giúp cậu giải xui nè. Cái tên Hạ Thành đúng là đồ khốn, bỏ được là tốt rồi, người sau còn ngon hơn nữa ấy chứ!】
Người gửi là bạn thân cậu, một Alpha tên Lục Phi Phi.
Vừa nhìn thấy tin nhắn, nghĩ lại hai ngày vừa qua, Du Cảnh Minh không khỏi thở dài.
【Tôi tăng ca từ hôm qua tới giờ, chiều nay mới được về nghỉ.】
【Vậy càng phải ăn tối, đừng ngủ đến mai luôn với cái bụng đói nha. Vẫn buồn hả? Ôi trời, chỉ là một Alpha thôi mà, thiếu gì! Đợi đó, tôi giới thiệu cho cậu vài người! Vì cái tên cặn bã như Hạ Thành mà nhịn ăn thì chẳng đáng đâu!】
【Ờ… khỏi, cậu cứ tìm thử quán ăn trước đi, tối gặp nhau nói sau.】
【Ok! Đợi tôi!】
Nhìn tin nhắn, Du Cảnh Minh tắt màn hình, rồi mở máy tính, vào trang web của “Tiểu Blog”.
Cậu đăng nhập vào tài khoản chính thức của sở cảnh sát thành phố H.
Bài viết gần nhất vẫn là bài chia sẻ lại tin tức từ tài khoản “Thành phố H phát ngôn”:
“Công an thành phố H đã lập án điều tra, xin chờ kết quả, Phát ngôn thành phố H: Theo phản ánh, hôm nay, một Omega tên là Nhiếp XX đã ném bom đậm đặc pheromone tại nhà hàng lẩu Thục Môn ở Trung Tâm Thế Giới thành phố H, khiến nhiều Alpha tại hiện trường bị kích thích, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự công cộng. Hiện trường đã được xử lý kịp thời, không có Omega nào bị thương. Vụ việc và nghi phạm đã được chuyển cho đồn công an khu phố điều tra.”
Chính là vụ hôm qua của Nhiếp Tử Hành.
Du Cảnh Minh tiếp tục đăng một thông báo mới:
“Qua điều tra, tại nhà hàng lẩu Thục Môn, Alpha Hạ đã chủ động áp chế pheromone của Nhiếp trước. Lọ pheromone đậm đặc mà anh Nhiếp sử dụng là thuốc điều trị y tế dành cho Omega, có đơn và nguồn gốc hợp pháp. Vụ án sẽ được chuyển tới viện kiểm sát để tiếp tục xét duyệt và đưa ra kết luận cụ thể, kết quả xử lý sẽ do viện kiểm sát thành phố H công bố.”
Ngay khi bài đăng được đăng tải, phần bình luận bên dưới đã có thêm vài chục cái mới, nổi bật nhất là một bình luận từ tài khoản “Luật sư hàng không Nhiếp”, chỉ sau hai phút đã vọt lên đầu bảng:
“Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền các đồng chí công an giữa đêm qua. Cảm ơn các anh đã trả lại sự thật. Là một Omega, tôi mắc chứng rối loạn pheromone ở mức độ nhất định. Hành vi áp chế của Alpha đêm qua quá mạnh, tôi buộc phải sử dụng bom đậm đặc để tự vệ, gây nên hỗn loạn ngoài ý muốn. Một lần nữa xin lỗi vì đã gây rắc rối, đồng thời chân thành cảm ơn các đồng chí vì sự công tâm và tận tụy.”
Giọng điệu lịch sự, mềm mỏng, đầy vẻ bất lực của người bị hại, hoàn toàn lột tả dáng vẻ yếu đuối thường thấy của một Omega.
Cơ mà… hôm qua lúc bị thẩm vấn, chẳng phải cậu ta vừa ngồi vắt chân vừa nói “ném cho đã” à?
Du Cảnh Minh: …
Thật đúng là, ngồi sau màn hình thì nói gì cũng được.
Nghĩ tới cái Omega mặt dày đó, còn được người ta xót thương an ủi…
Toàn thân Du Cảnh Minh lạnh buốt.
Mà nghe nói… người kia yêu Omega, mà còn là người ở trên?
Du Cảnh Minh từ trước tới giờ chưa từng gặp người yêu Omega với Omega, càng không tưởng tượng nổi thế giới đó trông ra sao. Nhưng nếu là cậu ta… thì đúng là chỉ có đi đường đó mới hợp.
Cảm thấy mình đang nghĩ ngày càng xa, Alpha nào đó mặt đỏ tới mang tai, vội vàng lắc đầu xua ý nghĩ đi.
Nghĩ linh tinh gì thế không biết, còn mò đến chuyện đời tư của người ta… Vô lễ thật.
Cậu còn đang bực mình thì điện thoại lại sáng lên:
【Du Du ơi, tớ tìm được quán nướng rồi nè! Quán này mở suốt đêm, cậu ngủ thêm cũng được. Tối dậy mình đi ăn, uống bia luôn nha! Uống một trận say mèm quên sầu, phiền não bay sạch sẽ!】
【Quán nướng Pháo Hoa · Người người tán dương】
Du Cảnh Minh bấm vào xem, phát hiện nó ở ngay gần căn hộ của cậu, bèn gửi lại một icon “ok”.
Tin nhắn của Lục Phi Phi đến ngay lập tức:
【Vậy chốt nha! Cậu dậy thì gọi tớ!】
【Ừm.】
Cùng lúc đó, tại văn phòng luật hàng không.
Sau khi phản hồi thông báo trên “Tiểu Blog”, Nhiếp Tử Hành lại vùi đầu vào đống hồ sơ.
Học trò của anh – Trần Tân – có vụ kiện đầu tiên vào ngày mai. Để cậu nhóc yên tâm hơn, anh đã ở lại làm việc đến tận hơn chín giờ tối.
Lúc này, đèn đường ngoài cửa sổ đã bật, cả con phố yên ắng không một tiếng động.
Nhiếp Tử Hành đóng lại tập hồ sơ, ngáp một cái, nhìn học trò nói: “Xong rồi, thầy đã rà hết một lượt. Mấy câu hỏi khả năng bị bên bị hỏi đến cũng liệt kê ra cả. Đừng sợ, bên mình có lý, cho dù luật sư bên đó giỏi đến đâu, pháp luật vẫn đứng về phía mình.”
Chàng trai ngồi đối diện tóc tai rối bù, ngồi mà tay cứ níu chặt lấy nhau.
Nhiếp Tử Hành: “Làm sao thế?”
Cậu nhóc ngước mắt, tội nghiệp hỏi: “Thầy… nếu con thua, thầy vẫn nhận con làm đồ đệ chứ…”
Đoàng! Một cú đá bay tới: “Mẹ kiếp, thu lại từng chữ mày vừa nói. Thầy mày chưa từng thua trận nào, văn phòng luật này cũng thế, đồ đệ của tao lại càng không được thua. Không làm được thì cút!”
Trần Tân vội vàng né tránh, vẫn ôm tập hồ sơ mà dịch ghế xích lại gần, không chịu đi.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Không ạ… Thầy ơi, thầy tốt bụng quá! Ngày mai con nhất định thắng!”
Nhiếp Tử Hành bị chọc cười đến mức bật cười: “Rồi rồi, đi nghỉ sớm đi.”
Trần Tân ôm hồ sơ bước ra, trước khi đóng cửa còn không quên quay lại cúi đầu một cái: “Cảm ơn ba! Ba vất vả rồi! Chúc ba cưới vợ lần sau hạnh phúc, bên nhau dài lâu, không có ngoại tình!”
Cây bút trong tay Nhiếp Tử Hành văng thẳng vào khung cửa.
Mở miệng là đụng đúng nỗi đau người ta, thằng nhóc chết tiệt.
Khoảng gần mười giờ đêm, anh mới thu dọn xong, khóa văn phòng “cạch” một tiếng, trước mắt lập tức tối đen như mực.
Cửa sắt sập xuống, tiếng vang vọng ra tận giữa phố.
Anh đưa tay day trán.
Lúc này mới thừa nhận – đúng là thất tình thật rồi.
Khóe môi khẽ nhếch lên cười giễu: Người thứ ba, vẫn là kiểu lừa dối như cũ, vẫn là bị Alpha dụ đến mất cả hồn.
Trước giờ ai cũng bảo Alpha là động vật chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới, giờ nghĩ lại, Omega cũng chẳng hơn là bao.
Anh móc ra một điếu thuốc, bật lửa châm lên, rít một hơi sâu.
Vừa chui vào xe thì điện thoại reo.
Là Giang Minh – Beta – thân hình nhỏ con.
Anh đeo tai nghe, khàn khàn hỏi: “Có chuyện gì?”
Giọng hơi khàn chắc vì cả chiều nói quá nhiều, lại không uống nước.
Giang Minh bên kia giật mình, lo lắng: “Cậu sao thế? Lần đầu thất tình đâu. Đang ở đâu, để tôi tới với!”
Mí mắt Nhiếp Tử Hành giật giật, anh nhấn ga.
Xe rồ lên lao đi.
“Tôi nói này, Nhiếp Tử Hành! Nghe tôi, dừng xe lại! Giờ tâm trạng cậu không thích hợp để lái xe. Omega đó đi rồi thì thôi, đời này còn thiếu gì người khác! Thật đấy!”
Nhiếp Tử Hành: …
“Giang Minh, cậu nói thêm một câu nữa thôi, tôi lái xe đến trước cửa nhà cậu tông chết cậu luôn, tin không?”
“Được rồi được rồi, bình tĩnh. Hay là do cậu đói? Nhà tôi có quán nướng mới mở, cậu đến ăn đi. Tôi mời, còn có rượu nữa!”
Anh liếc đồng hồ, nhả ra một vòng khói: “Xa, không đi. Cúp máy đây.”
“Ê khoan khoan! Quán ở gần văn phòng luật của cậu lắm, dù cách nhà cậu hơi xa. Cậu ăn xong ngủ lại nhà tôi, sáng mai đi làm luôn. Giờ thất tình mà về nhà thì thấy cái gì cũng nghĩ tới người ta, buồn thêm đó.”
Nhiếp Tử Hành siết vô-lăng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lập lòe ánh đỏ.
“…Được, hai mươi phút nữa tới.”
Chẳng phải vì thất tình không muốn về nhà. Chỉ là căn nhà rộng đến mức về tới nơi, ngay cả bật đèn cũng không buồn, bước chân vang vọng như ở trong hang.
Mỗi ngày đều sống như thế, nhưng chẳng hiểu sao tối nay, đột nhiên không muốn quay về.
Giọng Giang Minh rõ ràng thả lỏng, cười hớn hở: “Okie! Tôi dọn đồ ra liền!”
“Gặp nhau ở cửa quán nướng, tên gì, gửi định vị.”
“Quán Nướng Pháo Hoa, tôi gửi link trên Fetion nha.”
“Ừ.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi