Chương 6
Chương 6: Omega đó… ngọt hơn tôi sao?
Nhiếp Tử Hành gọi tài xế đến chở Du Cảnh Minh và Trùng Thiên. Giang Minh thì ở gần, tự đi bộ về.
Vừa thấy xe đến, Nhiếp Tử Hành lập tức mở cửa ngồi vào ghế phụ, nhường hàng ghế sau cho Du Cảnh Minh và gã bạn Alpha kia. Ai ngờ gã lại không chịu, cứ khăng khăng đòi ngồi trước để “chỉ đường”.
Nghĩ lại thì ngồi trước đúng là tiện hơn, Nhiếp Tử Hành đành nhường chỗ.
Khó khăn lắm mới nhét được Trùng Thiên vào ghế phụ, còn phải đích thân đóng cửa giúp. Vừa quay lại đã thấy một người vẫn đứng im phía sau xe.
Alpha kia đứng thẳng như tượng, chỉ thấp hơn cậu một chút. Nhưng ánh mắt cứ bám theo cậu không rời, vẻ ngoan ngoãn đến lạ.
“Cảnh Minh, ngồi sau xe với tôi được không?” Nhiếp Tử Hành nói, mở cửa ra, làm động tác mời.
Du Cảnh Minh liếc nhìn hàng ghế sau rộng rãi, lắc đầu khẽ. Vừa nhấc chân lên xe thì khựng lại, rồi lùi về phía sau.
“Sao vậy?” Nhiếp Tử Hành hỏi.
Alpha kia khẽ kéo góc áo sơ mi, kéo người lên trước, nghiêm túc nói: “Omega trước.”
Nhiếp Tử Hành liếc mắt nhìn bàn tay đang đặt bên hông mình, rồi lại nhìn gương mặt trang nghiêm kia của Du Cảnh Minh.
…Được rồi.
Đã say đến mức này mà vẫn còn nhớ “Omega được ưu tiên”? Không phải chính cậu ta là người vừa gào lên trong quán nướng rằng Alpha với Omega là “kẻ thù truyền kiếp” sao?
Cậu chẳng thèm khách sáo với người say, thản nhiên lên xe trước.
Dọc đường, Trùng Thiên nói không ngừng, cứ trái phải vòng vèo chỉ đường, không yên một giây.
Còn Du Cảnh Minh thì im lặng, dường như tửu lượng rất tốt.
Một lúc sau, Alpha kia bắt đầu gật gù, mí mắt chớp chớp, như thể lại buồn ngủ. Hương phong lan thoang thoảng bắt đầu lan tỏa khắp khoang xe kín.
Nhiếp Tử Hành vô thức đưa tay lên sờ gáy.
Một giây sau, có thứ gì đó mềm mềm đập nhẹ vào ngực cậu, hương thơm ấy càng đậm hơn.
Cúi đầu nhìn, Alpha say rượu đang ngước mắt nhìn cậu, ánh nhìn mơ màng. Lông mi dài còn vương chút hơi nước, trông có vẻ mệt mỏi.
Bỏ qua pheromone Alpha, thì dáng vẻ lúc này… thật sự có phần mềm mại.
Nhiếp Tử Hành định đỡ người dậy, nhưng cậu ta lại trượt xuống, gối đầu lên đùi cậu.
Du Du nhỏ giọng: “Đến nơi nhớ gọi tôi dậy nhé.”
Rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhiếp Tử Hành tưởng cậu ta đã ngủ say, cũng không để ý, ngả người tựa ghế, nhắm mắt day trán. Mấy ngày nay ngủ quá ít, vừa rồi lại uống rượu, đầu bắt đầu ong ong.
Ngay lúc ấy, có gì đó cựa quậy trên chân…
Không lâu sau, người kia đổi tư thế, lại cọ cọ lần nữa.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Luật sư Nhiếp…”
Nhiếp Tử Hành giật mình mở mắt: “Sao thế?”
Tưởng không ngủ được hay định ói, ai ngờ Alpha kia lại dụi mặt vào bụng cậu, nhẹ nhàng hít một hơi: “Cậu thơm quá…”
Nhiếp Tử Hành tối mặt lại.
Alpha mà rúc vào Omega, rồi còn hít hít? Còn nói “thơm quá”?
Đây là… quấy rối rồi đúng không?!
Alpha quả nhiên chẳng đáng tin. Bề ngoài có dịu dàng đến đâu, gặp Omega rồi cũng hoá thú hoang!
“Cậu đúng là…”
Nói được nửa câu thì cảm thấy bụng mình hơi ươn ướt.
Giọng lẩm bẩm của Alpha kia vang lên qua lớp áo: “Omega đó… có thơm bằng cậu không nhỉ… Omega đều thơm lắm… thơm hơn tôi…”
Nhiếp Tử Hành khựng lại.
Cậu nhớ đến câu nói đêm đó ở quán nướng: “Omega của cậu ta, giành mất Alpha của tôi.”
Bỗng bật cười khẽ.
Thì ra chuyện của cậu và Du Cảnh Minh… giống nhau đến kỳ lạ. Du Cảnh Minh say rượu, đem hai câu chuyện hòa làm một.
Dù chưa thật sự hiểu rõ người này, nhưng qua vài lần tiếp xúc gần đây, Nhiếp Tử Hành cảm nhận được: Du Cảnh Minh là một Alpha ôn hòa, khiêm tốn, trong cốt cách mang theo sự kiêu ngạo tự nhiên.
Vậy mà giờ lại buồn bã hỏi người yêu cũ của “tiểu tam” xem mình có thua kém Omega kia không…
Nhiếp Tử Hành vốn là kiểu bị Omega cắm sừng ba lần cũng sẽ ngẩng cao đầu khinh thường, cho rằng người kia mù mắt chứ mình chẳng sai gì.
Nhưng Du Cảnh Minh, lại nghi ngờ chính mình.
“Du Cảnh Minh.” Cậu không nhịn được gọi.
“Ừm…”
“Alpha khác bắt nạt cậu, cậu lại tự bắt nạt mình. Cậu dễ bị ức hiếp vậy sao?”
Alpha nằm trên đùi cậu mơ màng: “Hử…?”
Nhiếp Tử Hành không mong người say hiểu được, bèn nói thẳng: “Cậu không thua ai cả. Cậu còn thơm hơn cả Omega kia. Cậu cũng thơm hơn tôi.”
Người nằm giữa hai chân cậu im lặng, chắc ngủ rồi.
Nhiếp Tử Hành cúi đầu, thấy mi mắt Alpha vẫn còn ươn ướt, không nhịn được đưa tay khẽ búng một cái.
Trùng Thiên nói năng thì bậy bạ, nhưng có một câu đúng: người vợ thế này mà rơi vào tay thằng cặn bã kia thì đúng là phí của trời.
Nếu là cậu có một “người vợ” như thế, chắc cười đến tỉnh cả trong mơ.
—
Nhiếp Tử Hành đưa hai người về tận nhà mới phát hiện, hóa ra nơi họ ở… ngay sát cạnh khu mình. Chỉ cách một bức tường là đến khu dân cư cũ.
Tới trước cửa, Trùng Thiên nắm tay Du Cảnh Minh vẫy chào: “Tụi tôi về tới rồi! Cảm ơn nha, cậu là Omega tốt bụng, không giống mấy Omega hoang dã ngoài kia đâu!”
Nhiếp Tử Hành đợi họ vào nhà mới quay về.
Cậu cứ tưởng cuộc gặp với Du Cảnh Minh chỉ là một đoạn kịch nhỏ, dù có thêm WeChat nhưng từ đó về sau không ai nhắn ai.
Du Cảnh Minh cũng không đến cảm ơn. Nhiếp Tử Hành đoán: có lẽ cậu ta uống nhiều quá, quên sạch mọi chuyện. Bằng không, với tính cách ấy, dù có ngượng cũng không đến mức thất lễ vậy.
—
Trong văn phòng, Nhiếp Tử Hành xoay cây bút ký tên.
Hai ngày trước vừa thắng vụ kiện kinh tế, đòi được ba chục triệu tiền bồi thường cho thân chủ, công ty ăn hoa hồng 30%. Tâm trạng mấy hôm nay rất tốt.
Công ty áp dụng chế độ làm việc linh hoạt. Mấy ngày nay không có vụ mới, cả bọn nghỉ hết.
Cả văn phòng rộng lớn chỉ còn cậu và cô lễ tân. Một người xem phim, một người đọc sách, nhàn nhã vô cùng.
Ngoại trừ… cái cảm giác lạ sau gáy.
Nhiếp Tử Hành nhìn lịch. Đầu tháng Chín.
Theo lý thì đã sang thu, nhưng thành phố H vẫn nóng hừng hực, chẳng thấy chút hơi thu nào.
Cậu thẫn thờ nghĩ — kỳ phát tình sắp đến rồi.
Mỗi ba tháng, cậu phát tình một lần, ngắn hơn Omega thông thường, chỉ ba ngày là hết. Nhưng giai đoạn tiền phát tình thì kéo dài gần cả tuần, bắt đầu bằng cảm giác tê nhẹ ở tuyến thể.
Thời gian này cậu luôn xin nghỉ.
Cậu sờ gáy, bóp nhẹ tuyến thể, rồi bắt đầu thu dọn đồ.
Trước khi rời văn phòng, gửi tin nhắn vào nhóm:
【Các con, ba chính thức nghỉ phép từ hôm nay, tầm 9-10 ngày. Không có vụ gì mới thì thay phiên trực nhé. Có gì cần thì nhắn qua Fetion, hồ sơ quan trọng gửi về nhà ba. Nhớ đọc tin nhắn.】
Vừa gửi xong, tin nhắn “ting ting” tới tấp:
【Đã nhận, chúc ba nghỉ lễ vui vẻ! 🎉】
【Ba yên tâm, ở nhà đã có tụi con lo! 💪】
【Chúc ba kỳ phát tình bình an nhé 😏】
Nhiếp Tử Hành đọc xong, không nhịn được bật cười.
Dọn xong chuẩn bị về thì cô lễ tân hỏi: “Sếp về hả ạ?”
“Ừ, ba giờ rưỡi rồi. Nếu bốn rưỡi chưa có ai tới thì em đóng cửa về luôn. Hôm nay cho nghỉ sớm hai tiếng.”
Cô nàng vui mừng:
“Cảm ơn sếp! Chúc sếp nghỉ phép vui vẻ! An nyeong ha se yo!”
Nhiếp Tử Hành: “… Bớt coi phim Hàn lại đi.”
Hai người còn đang nói chuyện thì cửa văn phòng bị đẩy ra, chuông gió leng keng vang lên.
Một bóng dáng gầy quen thuộc bước vào.
Chưa kịp lên tiếng, hương phong lan đã nhè nhẹ lan ra.
Là Du Cảnh Minh – đã nửa tháng không gặp.
“Luật sư Nhiếp… tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.” Alpha nói.
Đúng lúc ấy, một giọng khác vang lên—
Người quen cũ: Thạch Trí Viễn– người yêu cũ của Nhiếp Tử Hành.
“E Hành… tôi đến thăm cậu.”
Nhiếp Tử Hành: …
Nhóm Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi