5
5*
Anh để cậu bé lại đó rồi theo Rick di chuyển chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống chiếc ghế được mời, Tennessee đưa tay lên chà xát trán. Rick mở ngăn kéo lấy ly rồi rót đầy rượu.
“Không phải chứ?”
“Cái gì?”
“Không thể nào, không phải thế đâu.”
Lúc này Tennessee đã phát ngấy trò đố chữ. Thấy vẻ mặt Tennessee như muốn xé toạc miệng kẻ nào không chịu nói thẳng, Rick vội vàng tiếp lời.
“Dạo gần đây có một hoạt động kinh doanh của băng đảng Latin Emperador.”
Latin Emperador chính là tên băng đảng mà Alejandro – kẻ vừa giao xe và giấy tờ cho Tennessee – từng thuộc về.
“Bọn chúng chỉ nhắm vào những đứa trẻ đi lang thang trên phố. Đến mức có tin đồn rằng những đứa trẻ lành lặn duy nhất còn sót lại đều là con cái của thành viên băng đảng. Nghe vậy, quy mô băng đảng lại càng mở rộng, vì những kẻ có gia đình phải nuôi đều muốn gia nhập Latin Emperador.”
Ánh mắt của những gã đàn ông đã nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bỗng hiện lên trong đầu Tennessee. Hắn gật đầu. Lúc đó chỉ cảm thấy kỳ lạ chứ không nhận ra sự đe dọa, có lẽ vì bọn chúng đang nhắm vào đứa bé.
Tội phạm liên quan đến trẻ em đã tồn tại từ lâu. Những băng sex tape có sự tham gia của trẻ con vẫn thường xuyên được buôn lậu. Ngay tại Mỹ, việc bán trẻ em để lấy tiền mua ma túy cũng không hiếm.
Tuy nhiên, ở Mỹ, chỉ cần sở hữu phim khiêu dâm trẻ em cũng đủ bị trừng phạt, và các băng đảng cũng có quy tắc ngầm không dùng ấu dâm để kiếm tiền. Hơn nữa, trong các nhà tù Mỹ, những kẻ phạm tội tình dục với trẻ em luôn đứng ở đáy xã hội. May mắn lắm thì chỉ bị đánh đập như bao cát, không thì bị cưỡng hiếp hoặc chịu bạo hành tàn khốc đến mức tàn phế.
Vậy mà giờ băng đảng lại bán trẻ con để kiếm tiền? Nghe chẳng hợp lý chút nào. Tennessee nhíu mày, Rick lắc đầu ngầm báo hiệu không phải buôn bán tình dục.
“Là vận chuyển ma túy đấy. Nếu chết, chúng nhét hàng vào xác luôn. Từ khi an ninh biên giới Mexico được siết chặt, việc nhập ma túy vào càng khó khăn hơn.”
Rick hạ giọng thì thầm nhanh:
“Nghe nói chúng còn dụ dỗ trẻ con bằng cách hứa hẹn giúp chúng nhập cư trái phép vào Mexico. Những đứa trẻ nhập cư lậu cũng vậy. Một số còn chủ động bắt trẻ để bán cho Latin Emperador.”
Chỉ nghe thôi đã thấy ghê tởm.
“Anh nghĩ tôi sẽ bán đứa nhỏ này sao? Thật nực cười.”
“Tôi biết cậu không làm thế nên mới nói. Dù sao cậu cũng giàu có rồi.”
“Anh tưởng tôi sống bằng cách cống nạp cho mấy băng đảng đó à? Thật là xúc phạm.”
Đặc biệt là việc có thể đã bắt tay với Alejandro, Tennessee cảm thấy khó chịu ngay cả với suy nghĩ đó.
“…Bán đứa bé đi?”
“Chết đói ngay thì đành phải bán thôi. Tính chất công việc của tôi là có thể chết chứ không bao giờ chết đói.”
Tôi biết anh chỉ nói vậy thôi, Tennessee.
Rick đưa cho Tennessee điếu cần khi anh rút thuốc ra. Tennessee từ chối và châm lửa điếu thuốc. Rick bật cười rồi chỉ tay vào anh không chút ngại ngùng.
“Anh là một thằng kỳ cục. Làm sát thủ thuê mà còn kén chọn khách hàng, lại còn chẳng chịu chơi ma túy.”
“Vốn dĩ phải kén chọn khách hàng. Nếu không muốn gặp rắc rối.”
“Anh chỉ giết mấy tên xấu xa thôi. Đồ sát nhân.”
Tennessee nhún vai. Anh hít một hơi thuốc thật sâu rồi thở ra như một tiếng thở dài.
Anh chàng này ít nói thật. Rick nghĩ về Tennessee – kẻ tiết kiệm lời nói. Suốt cả điếu thuốc, Tennessee chẳng thốt lấy một lời. Dù chắc chắn có điều muốn nói, anh vẫn im lặng. Không chịu nổi, Rick lên tiếng trước.
“Sao anh lại đến tận Texas?”
Điếu thuốc thứ hai kẹp giữa môi Tennessee.
“Dù công việc của anh không biên giới, nhưng đâu cần phải lên tận miền Nam chứ?”
“Tôi nghe nói khách hàng sống ở Texas.”
Rick gật đầu, Tennessee tiếp tục:
“Xem xét giúp tôi người môi giới của tôi.”
Tennessee giải thích về linh cảm khó chịu khi vừa kết thúc công việc.
“Ý anh là người môi giới đẩy anh vào bẫy? Hay chỉ là suy đoán?”
Ngay cả Tennessee cũng thấy đây là suy nghĩ hơi sâu. Giới này rộng mà hẹp, sâu mà cạn. Một khi có tin đồn môi giới bị mua chuộc, công việc sẽ khô héo ngay.
Dù sao trên đời này cũng đầy rẫy những kẻ nói “Tôi sẽ trả tiền để anh giết người đó”. Không cần phải nhận việc từ những kẻ để lại vị đắng.
“Xem xét luôn cả mục tiêu và khách hàng giúp tôi.”
“Ai vậy?”
Tennessee trần thuật ngắn gọn thông tin về người đàn ông đó.
“Được rồi.”
Khi câu chuyện kết thúc, Tennessee định đứng lên thì Rick giữ anh lại.
“Vậy cậu bé đó với cậu có quan hệ gì vậy?”
Thay vì giải đáp thắc mắc của Rick, Tennessee có vẻ đắm chìm trong suy nghĩ.
“Gần đây nghe nói Latin Emperador (băng đảng) bắt cóc trẻ con phải không?”
“Chủ yếu là trẻ bỏ nhà đi. Những đứa không người thân thích sống lang thang, hoặc dân nhập cư bất hợp pháp, đại loại vậy. Nghe đồn nếu tức giận, chúng còn bắt cả những đứa trẻ bình thường có bố mẹ. Dù chắc chỉ là tin đồn ác ý thôi.”
“Tin đồn đó lan rộng đến mức nào rồi?”
“Bọn trẻ đường phố đều biết cả rồi. Ở đây và cả các thành phố lớn ở Texas, các trung tâm bảo trợ thanh thiếu niên đều chật cứng.”
Vậy thì Texas không ổn rồi. Tennessee từ bỏ ý định chia tay cậu bé ở Texas. Đời nào hắn có thể nuôi đứa nhỏ cả đời được? Cậu bé cũng chẳng có vẻ gì sẽ đi báo cảnh sát rằng mình bị bắt cóc, nên nếu mọi chuyện suôn sẻ, cứ đưa cậu ta đến nơi nào cậu muốn là được.
Nhưng với tình hình rối ren hiện tại, Texas không phải lựa chọn tốt. Hoặc có lẽ nên đưa cậu bé ra khỏi miền Nam, đến một bang khác. Miền Nam vốn bảo thủ đến mức vẫn duy trì án tử hình. Tennessee hình dung ra cảnh cậu bé được nhận nuôi bởi một gia đình Công giáo khắt khe.
Một đứa trẻ phải đi lễ nhà thờ mỗi cuối tuần. Hắn nở nụ cười gượng gạo, khiến Rick tròn mắt nhìn.
Khi Rick và Tennessee bước ra khỏi văn phòng, cậu bé đã ăn hơn nửa chiếc hamburger. Hai nữ phục vụ đang bám lấy cậu, thích thú vuốt ve mái tóc đen rối bù của cậu.
Rick bật cười khẩy phía sau.
“Tên em là gì?”
“…Người lạ không được nói chuyện.”
“Vậy sao? Em bao nhiêu tuổi?”
“…”
Thấy cậu bé dễ thương, các nữ phục vụ tiếp tục trêu đùa. Chỉ là trò đùa vô hại, nhưng cậu bé lại nhăn mặt khó chịu, bỏ luôn miếng hamburger định ăn dở.
“Ly nước cạn rồi, chị lấy thêm cho em nhé.”
Đứa bé nhìn theo người phục vụ đang mang đi chiếc ly còn sót lại với ánh mắt tiếc nuối. Bỗng nó phát hiện Tennessee đang tiến lại gần, khuôn mặt bừng sáng như vừa bật công tắc.
“Đây, đồ của Tennessee đã ra rồi này.”
Tennessee không từ chối mà đón lấy phần ăn. Đồ ăn miền Nam béo ngậy không phải khẩu vị của hắn. Hắn vốn không phải người kén chọn hương vị hay nguyên liệu, nhưng món miền Nam thường quá ngọt, quá mặn và quá béo. Việc họ phục vụ trà ngọt thay đồ uống, cùng với thứ giọng điệu chếnh choáng như kẻ say rượu cũng vậy.
Không, thực ra Tennessee không ghét miền Nam lắm. Giọng điệu cũng chấp nhận được. Có lẽ vì người đầu tiên hắn biết mang giọng miền Nam lúc nào cũng trong tình trạng say xỉn.
‘Đi lấy cho tao chai bia.’
Khi người mẹ nghiện heroin đang vật vã với chứng trầm cảm nặng nằm trên giường, người cha thường gọi gái về nhà rồi sai Tennessee làm đủ thứ việc vặt.
Thật đáng buồn khi mỗi ngày đều là một trang mới nhưng không thể thoát khỏi quá khứ cũ kỹ.
“Tennessee.”
Đứa bé nép lại gần Tennessee đang dập tắt điếu thuốc. Ánh mắt nó lộ rõ vẻ đang chất chứa cả tá câu hỏi.
“Anh tên Tennessee vì sinh ra ở bang Tennessee hả?”
“Hỏi hay lắm nhóc. Tao cũng luôn thắc mắc điều đó đấy.”
Rick chen ngang. Anh ta pha một ly cocktail rồi đẩy về phía Tennessee – thứ đồ uống mang tên Cinnamon Toast Crunch. Rick nói với giọng đùa cợt. Đứa bé nhăn mặt khi nhận ra mình đang bị trêu chọc.
“Tao sinh ở Tennessee nhưng lớn lên ở chỗ khác.”
“Hoàn toàn trái ngược với Elvis Presley.”
Rick tiếp tục xen vào. Đứa bé thấy Tennessee đến nên bỗng thèm ăn, cắn một miếng hamburger to tướng.
“Elvis Presley sinh ra ở thị trấn bên cạnh nhưng lớn lên tại Tennessee.”
“Giảng mấy thứ đó làm gì.”
Tennessee quắc mắt lắc đầu như muốn bảo đừng nghe nữa.
“Mày nhiều chuyện quá.”
“Là do mày ít nói thôi, Tennessee.”
“Hai người là bạn hả?”
Đứa bé hỏi ngay khi Rick vừa dứt lời.
“Không.”
“Ừ.”
Cùng lúc đó, hai câu trả lời khác nhau vang lên. Tennessee bỏ dở bữa ăn đứng dậy. Hắn đến đây không phải để tỏ ra thân thiện với Rick. Chẳng có chút ý định ngồi tán gẫu về cuộc sống hay bàn tán xôn xao về thành tích đội bóng.
Dù vẻ mặt vẫn còn thèm ăn thêm burger, cậu bé lập tức rời khỏi ghế ngay khi Tennessee đứng lên.
“Tiền công vẫn chuyển như mọi khi.”
Rick vẫy tay, hiểu rõ đó là kiểu chào tạm biệt đặc trưng của Tennessee. Ông ta không quên nói thêm vài lời với cậu bé:
“Chào nhóc! À, tên cháu là gì nhỉ? Chúng ta còn chưa kịp làm quen. Chú là Rick.”
Trên khuôn mặt cậu bé hiện rõ dòng chữ “Cảnh báo: Người lạ”. Vẻ mặt đề phòng, cậu lùi lại và im lặng.
“Tennessee chả bao giờ kể về bản thân nhưng lại trả lời khi cháu hỏi. Nhóc có khi hợp làm FBI đấy.”
“Đi thôi.”
Tennessee quắc mắt ngắt lời Rick. Cậu bé đang bám theo hắn khựng lại, ngoái nhìn về phía Rick. Ông ta cười đùa vẫy tay chào. Cậu bé má ửng hồng, vội giơ tay lên rồi hạ xuống nhanh đến mức khó nhận ra đó là một lời chào.
“Dễ thương thật.”
Cậu bé chẳng để ý tiếng cười của Rick, nhanh chân đuổi theo Tennessee.
*
“Vậy Tennessee lớn lên ở đâu?”
Cậu bé vừa leo lên xe đậu sẵn vừa hỏi.
“Nhiều nơi.”
“Sao lại phải di chuyển nhiều thế?”
“Bị nhận nuôi rồi bị trả lại nhiều lần.”
“Tennessee là tên thật à?”
“Không.”
Lạ thay khi được trả lời cặn kẽ, cậu bé tỏ ra phấn khích. Đến mức hai vai nhún nhảy vì vui sướng.
“Thế tên thật là gì? Bao nhiêu tuổi? Sao lại đến Texas?”
“Đủ rồi. Ồn ào.”
Xèè. Tennessee chặt đứt chuỗi câu hỏi như dao chém. Cậu bé ỉu xìu thả vai xuống ở ghế sau. Dù vậy, khi Tennessee khởi động xe, cậu vẫn không quên cài dây an toàn. Trong chiếc xe đang chuyển bánh, cậu nhìn xuôi đôi giày gần tuột của mình. Tiếc quá. Nếu hỏi từ từ chắc Tennessee đã trả lời hết. Thật đáng tiếc.
Chỉ là vài câu hỏi thôi mà. Có lẽ vì nghe lời Rick nói sẽ đối xử đặc biệt với mình, lòng cậu trào dâng niềm phấn khích. Đồng thời cũng xen lẫn chút tủi thân và thất vọng. Tò mò quá. Anh ta sẽ không nói thêm đâu. Cậu thậm chí còn hối hận một cách thái quá, như thể vừa đánh mất cơ hội ngàn năm có một.
Dù biết rõ không nên tin tưởng người lớn, cậu vẫn cứ vui buồn thất thường như chú chó nhỏ được Tennessee làm chủ. Không được buông lỏng cảnh giác. Cậu bé tự nhắc mình điều đó, nhưng ánh mắt vẫn không thể không hướng về phía Tennessee.
“Ngày mai chúng ta xuất phát lúc mấy giờ? Chỉ cần nói em biết điều đó thôi.”
“0600.”
Chắc anh ta từng là lính thật. Cách nói giờ kỳ quặc vậy.
“…Sáu giờ sáng.”
Tennessee nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu bé qua gương chiếu hậu, liền thêm một câu. Việc anh ta phải nhắc lại khiến cậu bật cười, cậu cứ khúc khích một mình đến tận khi xe dừng hẳn.
“Dậy đi.”
Chỉ một mệnh lệnh ngắn gọn, cậu bé lập tức mở to mắt. Vừa mới chợp mắt được một lát. Làm nũng là xa xỉ. Cậu lập tức trườn khỏi giường và xỏ giày vào. Vừa tỉnh dậy chưa lâu, cơ thể còn chưa giữ được thăng bằng, cậu cứ đung đưa theo từng nhịp trong lúc cố gắng buộc dây giày.
Cậu bé ngước nhìn Tennessee. Anh ta đã mặc xong quần áo từ lúc nào. Dù chẳng có nhiều hành lí để chuẩn bị, chỉ cần mang theo người là đủ, nhưng Tennessee có vẻ đã sẵn sàng hoàn toàn. Hiện tại anh ta đang ngồi hút thuốc, nhưng nếu cậu không chuẩn bị xong trong vòng năm phút, có lẽ anh ta sẽ bỏ đi ngay mà chẳng thèm ngoảnh lại.
“Chờ em một chút, xong ngay đây.”
“Đi rửa mặt trước đi.”
Vừa mặc quần áo, cậu bé nói, Tennessee liền ra hiệu bằng mắt về phía nhà tắm. Cậu vội vã chạy vào phòng tắm. Vừa rửa mặt vừa đánh răng cùng lúc, cậu cố tình để hé cửa phòng tắm. Chỉ cần nghe thấy tiếng Tennessee mở cửa bước ra là cậu sẽ lập tức lao theo. Dù di chuyển nhanh nhẹn, nhưng toàn bộ sự chú ý của cậu vẫn đổ dồn về phía Tennessee đang ở phòng khách.
Vừa định nhổ bọt kem đánh răng đầy miệng thì Tennessee đã nghe tiếng cửa mở. Lạnh buốt như bị ném xuống hồ nước đóng băng giữa mùa đông. Cậu bé vội vàng đẩy đồ dùng vệ sinh vào tủ rồi chạy ùa ra ngoài.
“Chờ, chờ em một chút!”
Thấy Tennessee đã ngồi vào ghế lái và thắt dây an toàn, cậu vội mở cửa sau, leo lên, thắt dây, đặt đồ dùng xuống rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng xe vẫn im lìm. Tennessee chưa nổ máy. Ánh mắt hắn đổ dồn về phía cậu bé đang ngơ ngác. Dù không thường xuyên giao tiếp bằng ánh mắt, mỗi lần nhìn vào đôi mắt Tennessee, cậu luôn thấy bối rối. Bởi chẳng thể đoán được bất cứ cảm xúc nào ẩn sau đó.
Cậu vẫn luôn nghĩ mình khá nhạy cảm. Khi gặp ai đó lần đầu, nếu sống lưng căng cứng và đầu ngón chân lạnh toát, đa phần họ đều là người xấu. Trường hợp của Hurston và những kẻ khác cũng vậy.
Nhưng Tennessee lại khác. Cậu không thể cảm nhận được gì về hắn. Hoàn toàn mù tịt. Có vẻ hắn sẵn sàng bóp cò mà không chần chừ, nhưng lại không bao giờ tùy tiện chĩa súng. Hắn chỉ dùng khi cần thiết, thậm chí hiếm khi rút súng ra. Việc trộm xe điêu luyện cũng vậy, toát lên vẻ nguy hiểm, nhưng lại đối xử tốt với cậu đến mức cậu nghĩ mình có thể nằm ườn ra đòi hỏi cũng được.
Tennessee nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt xanh thăm thẳm khó đoán, rồi bước ra khỏi xe.
Không phải là đuổi mình đi chứ? Cậu nắm chặt dây an toàn, tim đập thình thịch, nhưng Tennessee lại mở cửa sau.
“Xuống.”
“…Hả?”
“Bảo xuống.”
Không thể nào. Chắc không phải thế đâu. Hôm qua hắn bảo sẽ xuất phát lúc sáu giờ mà. Vậy là ý hắn là cùng đi chứ? Hay tại mình chưa đứng dậy ngay? Hay vì đang ở nhà?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc cậu bé chạy đua với suy nghĩ, còn Tennessee nhìn xuống cái đầu nhỏ đang lộ rõ sự căng thẳng và lo lắng. Hắn vứt đi mẩu thuốc lá rồi chỉ tay về phía ngôi nhà.
“Vẫn còn vết bọt xà phòng ở mép miệng kìa. Đi rửa mặt đi.”
“…Ừ.”
Đứa trẻ đỏ mặt chạy vào nhà nhanh như sóc. Cái cách nó lủi vào trong trông thật ngượng nghịu khiến Tennessee bật cười.
Khi cậu bé quay lại, không chỉ vết bọt mà cả vẻ yếu đuối ban nãy cũng biến mất. Hình ảnh một đứa trẻ hoang mang, bấu víu vào người khác trông thật không hợp. Tennessee thấy lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Anh nhìn đứa trẻ leo lên xe rồi khóa cửa nhà – nơi không biết bao giờ mới trở lại.
“Muốn ăn gì?”
Tennessee vừa lái xe vừa hỏi. Dạo này họ ghé qua vô số quán ăn. Bữa tối thường là tiệm bít tết hoặc nhà hàng nổi tiếng, còn sáng thì hay ăn bánh kếp hay quán nhỏ ven đường.
Cậu bé không hiểu Tennessee giàu có thật hay chỉ thiếu ý thức về tiền bạc. Anh chẳng tiếc tiền chút nào. Dù bản thân chỉ gọi đúng một phần, anh vẫn gọi thêm hai suất trẻ con, đẩy hết khai vị lẫn tráng miệng về phía cậu. Hôm qua, sau khi rời quán của Rick, họ còn ghé tiệm khác.
“Đói hả?” – Tennessee hỏi rồi gọi đồ mới dù cậu bé mới ăn dở. Khi cậu nói phí quá vì chỉ ăn nửa phần, anh liền gói mang về. Dù vậy, đứa trẻ đang tuổi lớn ấy cũng ăn hết trước khi ngủ.
Khắc nghiệt mà ấm áp. Hê hê… Không, dù tử tế thì rõ ràng vẫn là kẻ xấu. Trong lúc cậu bé phân vân giằng xé nội tâm, Tennessee lặng lẽ rẽ vào McDonald’s.
Gần tới Austin thì trời chập choạng tối. Ánh đèn downtown lấp lánh như đồ trang trí Giáng sinh. Đường phố ngập xe cộ, vỉa hè tấp nập người qua lại.
“Dậy đi.”
Tennessee gọi đứa trẻ đang gà gật từ sau bữa trưa. Gọi lần nữa, cậu bé mới dụi mắt mở mắt. Ngay lúc ấy, tiếng còi cảnh sát vang lên phía sau.
Đứa trẻ mở to mắt rồi vội vàng ngoái đầu nhìn lại phía sau. Tennessee vẫn với khuôn mặt vô cảm quen thuộc, đỗ xe bên lề. Ánh đèn xe cảnh sát khiến đôi mắt cậu bé đỏ lẫn xanh dưới làn nước mắt.
“Sao mày lại sợ hãi thế?”
Tennessee bật cười khi thấy cậu bé co rúm lại, khiến cậu bé bất ngờ rồi dần thả lỏng.
“Chào buổi chiều, ngài cảnh sát.”
“Chào buổi chiều.”
Viên cảnh sát trung niên tiến lại gần kiểm tra bên trong khi cửa kính hạ xuống. Cậu bé lúng túng chào mà không biết phải làm gì.
“Tôi có chạy quá tốc độ không?”
“Hơi nhanh một chút. Lại còn chở theo trẻ con, không nên như vậy.”
“Tôi xin lỗi.”
Thông thường trường hợp này sẽ bị yêu cầu xuất trình giấy tờ xe. Nhưng có lẽ vì thấy đứa trẻ, ông ta chỉ nhắc nhở bằng lời rồi cho qua. Tuy nhiên, sự nhiệt tình của ông không dừng lại ở đó.
“Cháu bé không ngồi ghế booster (ghế phụ trợ trẻ em) à?”
“Thưa ngài cảnh sát.”
Tennessee nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Trông vậy thôi chứ cháu 11 tuổi rồi. Nhưng vẫn còn quá non nớt để đi xe đấy.”
Ghế booster? Đùa à? Tôi 11 tuổi rồi. Có lẽ đọc được vẻ mặt phản kháng của cậu bé, viên cảnh sát gật đầu vài cái rồi lùi lại.
“Dù sao cũng cảm ơn lời khuyên của ngài.”
“Không có gì, chúc một ngày tốt lành.”
Tennessee mỉm cười chào rồi khởi động xe.
“Phù.”
Dù là kẻ bị bắt cóc chứ không phải kẻ bắt cóc, cậu bé thở phào như vừa thoát án tử mười năm. Dù chỉ là cuộc gặp ngắn ngủi nhưng có vẻ cậu đã sợ đến đờ người. Tennessee lại thấy buồn cười trước phản ứng đó. Đáng lẽ phải lao vào ông cảnh sát mà kêu “Người này bắt cóc cháu, cháu không biết đang ở đâu” chứ, đằng này chẳng giống hội chứng Stockholm tí nào.
Có lẽ nên cho nó ăn củ cà rốt nhỉ. Trong khi Tennessee đang suy nghĩ, cậu bé đã dán mắt vào khung cửa sổ. Dù chưa sống cùng đầy một tuần, nhưng đây là lần đầu cậu nghe giọng điệu đó từ Tennessee. Thì ra anh ta cũng biết nói chuyện tử tế.
Giọng nói khác hẳn mọi khi, mềm mại và… có chút gì đó bình thường. Hóa ra anh ta cũng biết nói chuyện kiểu này. Cậu bé chống cằm suy nghĩ. Rồi bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Dù có dùng giọng điệu ân cần đến đâu, nói năng như người thường đi nữa, thì cậu cũng đã nhận ra rồi. Cậu có thể thấy được sự trống rỗng được che đậy bằng giọng điệu bình thường ấy.