Chương 11
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Chàng Trai Nhà Đối Diện Có Gì Đó Rất Phiền
- Chương 11 - Người yêu tôi… không hợp với mẹ tôi lắm
Trình Kha chính thức “chuyển về ở thật”.
Căn hộ nhỏ biến thành bãi chiến trường chỉ sau ba ngày:
Giày vứt lung tung, bàn chải đánh răng mới của tôi bị hắn lén thay bằng loại “đôi” màu hồng nhạt (!?), và tủ lạnh lúc nào cũng trữ sẵn sữa đậu nành.
Tôi không quen, nhưng… cũng không ghét.
Chỉ là… chưa kịp thích nghi thì mẹ tôi gọi điện báo sẽ ghé thăm.
Tôi bật dậy khỏi ghế như bị điện giật.
“Trình Kha. Nguy rồi.”
“Gì đấy, có gián hả?”
“Không. Mẹ tớ. Mẹ tớ lên chơi.”
Hắn đứng hình ba giây.
Rồi từ tốn hỏi:
“Có kịp giả làm bạn thân không?”
“…Không. Mẹ biết cậu rồi. Từ lớp Hai.”
“Chết thật.”
Tối hôm đó, Trình Kha chỉnh tề như đi họp phụ huynh: sơ mi đóng thùng, tóc chải lệch, thậm chí còn đeo kính không độ.
Mẹ tôi vừa bước vào đã nheo mắt:
“Sao nhìn lạ thế, Trình Kha? Bệnh à?”
Tôi cắn môi, hắn thì cười gượng.
Bữa cơm ba người diễn ra… yên tĩnh lạ thường.
Tôi mời: “Mẹ ăn thêm canh không ạ?”
Trình Kha rót trà: “Dì ăn thịt gà nhé?”
Mẹ tôi nhìn cả hai, rồi chậm rãi hỏi:
“Chừng nào tụi con tính nghiêm túc thật vậy?”
Tôi nghẹn, hắn suýt phun trà.
Mẹ nhìn tôi, dịu dàng hơn mọi lần:
“Mẹ không phản đối. Nhưng mẹ cần biết:
Tình cảm này là nhất thời, hay là thứ tụi con muốn bảo vệ lâu dài?”
Tôi quay sang Trình Kha.
Hắn không né tránh.
Chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi, rồi đáp:
“Con không dám hứa điều gì to tát.
Chỉ dám hứa rằng… sẽ không buông Duy trước, dù sau này có chuyện gì.”
Mẹ tôi không gật cũng không lắc.
Chỉ im lặng, rồi tiếp tục gắp rau như thể câu chuyện chưa từng nghiêm túc đến thế.
Tối hôm đó, khi mẹ về rồi, tôi hỏi:
“Cậu không sợ à?”
Hắn thở dài:
“Sợ. Nhưng không nói ra thì… mẹ cậu làm sao biết tớ thật lòng?”
Tôi nhìn hắn.
Thấy đứa bạn năm xưa mình từng gõ đầu bắt học bài, giờ đang dạy mình cách… yêu cho ra yêu.