Chương 6
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Chàng Trai Nhà Đối Diện Có Gì Đó Rất Phiền
- Chương 6 - Tôi không say, chỉ là… lỡ miệng
Tôi ghét tiệc công ty.
Nhạc to, người đông, và mùi rượu trộn với nước hoa khiến tôi muốn xỉu.
Nhưng Trình Kha thì lại như cá gặp nước.
Tôi vừa rót một ly bia đã thấy hắn đứng giữa phòng, cười toe, kể lại chuyện thời cấp ba tôi bị bạn gái đá trong 3 ngày.
“Cậu biết không, Duy hồi xưa đứng dưới mưa ba tiếng, về nhà sốt luôn.”
Tôi chết lặng.
Tôi quay sang quản lý, cười gượng: “Tụi em thật ra không quen nhau đâu ạ. Chỉ là hàng xóm thôi. Hàng xóm rất… ồn ào.”
“Ờ,” Trình Kha nháy mắt, “ồn ào vì cậu hay hét tên tớ mỗi sáng ấy mà.”
Tôi muốn đào lỗ chui xuống.
Cuối buổi, tôi uống hơi nhiều. Hơi nhiều tức là… hai lon. Đủ để đầu óc lơ mơ.
Trình Kha cõng tôi về, tay vẫn giữ chặt vai tôi như sợ tôi bay mất.
Tôi dụi đầu vào lưng hắn, lầm bầm:
“Cậu biết không… thật ra tớ… cũng không ghét cậu như tớ hay nói.”
Hắn không trả lời. Chỉ im lặng bước đi.
Tôi nói tiếp, mơ hồ như trong giấc mộng:
“Nếu mà… cậu không lôi thôi vậy, chắc tớ đã thích cậu lâu rồi.”
Vẫn im lặng.
Tôi lịm đi trên lưng hắn, cảm nhận hơi ấm của người từng bên tôi cả tuổi thơ, cả tuổi trẻ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy mình đã được đắp chăn ngay ngắn, trên đầu gối còn có… khăn ướt mùi bạc hà.
Cạnh đó, một mảnh giấy ghi tay nguệch ngoạc:
“Cậu thích tớ từ lúc nào thế? Hỏi thật đấy.”
Tôi đọc đi đọc lại câu đó ít nhất bảy lần.
Tim tôi đập mạnh đến mức… tôi muốn say thêm lần nữa.