Chương 7
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Chàng Trai Nhà Đối Diện Có Gì Đó Rất Phiền
- Chương 7 - Người luôn đi phía sau cũng có lúc muốn bước lên cạnh bên
Tối hôm đó, tôi nằm trên ghế sofa, tay ôm gối, nhìn chằm chằm vào mảnh giấy Trình Kha để lại.
“Cậu thích tớ từ lúc nào thế?”
Tôi đọc lại một lần nữa, rồi quyết định giả chết.
Tin nhắn hắn gửi sau đó chỉ có một chữ:
“Nè?”
Tôi vẫn không trả lời.
Nửa tiếng sau, hắn xuất hiện. Mặc áo thun, tóc rối, tay cầm ly sữa đậu nành và ổ bánh mì đen nhìn phát biết vừa đi mua từ cửa hàng dưới nhà.
Tôi giả vờ ngủ.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, im lặng một lúc lâu, rồi thở ra:
“Tớ biết cậu chưa ngủ.”
…Tôi nhắm mắt chặt hơn.
“Vậy để tớ kể nhé.” – giọng hắn bỗng trầm xuống, khác hẳn mọi khi.
“Tớ thích cậu… từ hồi lớp Bảy, lúc cậu cãi nhau với mẹ vì muốn tự chọn trường cấp hai.”
Tôi mở mắt.
“Cậu ngồi một mình ở sân bóng, mắt đỏ hoe, mà vẫn cứng đầu bảo với tớ là: ‘Tự do thì mới học được’. Nghe sến kinh khủng, mà tớ lại thấy… cậu ngầu lắm.”
Tôi im lặng, tim đập không lý do.
“Rồi lớp Mười, cậu bị ngộ độc thực phẩm, nôn suốt đêm. Tớ giả vờ ngủ, nhưng là người thay khăn ướt cho cậu cả đêm đó.”
“Cậu không biết đâu. Tớ chẳng bao giờ dám nói. Tớ sợ nói ra rồi… mất luôn cái vị trí ‘bạn thân’.”
Tôi quay sang nhìn hắn.
Lần đầu tiên thấy Trình Kha không trêu chọc, không giả vờ mạnh mẽ, mà ngồi đó — thật lòng và dịu dàng đến thế.
“Tớ không giỏi ăn nói. Nhưng nếu cậu hỏi ‘Tớ thích cậu từ khi nào’, thì câu trả lời là…
Từ lúc tớ còn chưa biết thích là gì.”
Tôi mím môi, tim như đang bị ai đó bóp nhẹ.
Tôi không biết trả lời sao.
Chỉ biết… trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức giữa chúng tôi đều sáng rõ.