Chương 9
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Chàng Trai Nhà Đối Diện Có Gì Đó Rất Phiền
- Chương 9 - Một bước lùi, để biết có nên bước tiếp
“Người yêu mà không đăng ảnh chung gì hết thì… có thật không đó?”
Câu nói ấy vang lên từ miệng chị gái tôi, lúc chị ghé qua nhà mà không báo trước.
Trình Kha đang lúi húi nấu mì trong bếp, mặc áo ba lỗ, tóc rối như ổ quạ.
Cảnh tượng đúng kiểu: ở chung lâu quá, chẳng buồn giữ hình tượng.
Chị liếc tôi, rồi kéo tôi ra ban công, thì thầm:
“Em có chắc cậu ấy nghiêm túc không? Chị thấy giống ở chơi hơn là yêu thật đấy.”
Tôi gượng cười, nhưng lòng lại khựng lại.
Không phải vì chị nói sai. Mà vì… tôi cũng từng thoáng nghĩ như thế.
Trình Kha chưa từng gọi tôi là “người yêu” trước mặt người khác.
Chưa từng nắm tay tôi ở nơi công cộng.
Chưa từng… hỏi tôi muốn gì cho tương lai của cả hai.
Và tệ hơn hết — tôi chưa từng hỏi hắn điều đó.
Tối hôm đó, chúng tôi ăn cơm như thường lệ.
Tôi yên lặng. Hắn cũng vậy.
Mãi tới lúc rửa bát xong, hắn mới nhìn tôi, hỏi nhỏ:
“Cậu sao thế?”
Tôi ngẩng lên, thở ra:
“Cậu nghiêm túc không vậy, Trình Kha?”
Hắn sững người.
“Tớ chỉ hỏi thôi.” – tôi tiếp – “Chuyện này… là thật, hay chỉ là thử để xem có hợp không?”
Hắn im lặng một lúc rất lâu.
Rồi hắn nói, giọng khàn đi:
“Tớ chưa từng nghiêm túc với ai.
Vì tớ chỉ muốn nghiêm túc một lần, với một người duy nhất.
Nên tớ không biết bắt đầu thế nào…”
Tôi nhìn hắn, cảm giác vừa buồn vừa thương.
“Nhưng nếu cậu thấy mối quan hệ này chưa đủ thật —
Vậy thì tớ sẽ học cách làm thật, từ đầu.”
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy nhà đã trống.
Trình Kha để lại mảnh giấy nhỏ dán lên tủ lạnh:
“Tạm dọn ra vài hôm, không phải vì hết thích, mà vì cần biết yêu là thế nào — để quay lại mà yêu cậu cho đàng hoàng.”