Chương 111
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 6
Ngoại truyện 2: Chứng mất trí nhớ của Hoàng đế
Hôm đó là một ngày oi bức và nhàn nhã như thường lệ. Elliot đang cùng Arjen rèn luyện thể lực tại võ đường nhỏ trong hoàng cung. Kể cả sau khi kết hôn, thậm chí trước cả khi kết hôn, Arjen luôn quan tâm đặc biệt đến thể lực của Elliot.
“Siết cơ bụng vào.”
“Uwaaaa!”
Elliot gào lên trong đau đớn khi giữ tư thế plank, mồ hôi nhễ nhại.
Thằng quái nào lại bắt người yêu mình plank tận năm phút thế này? Đây không phải là toan giết người sao?
Không biết là nước mắt hay mồ hôi, từng giọt lã chã rơi xuống đất. Toàn thân run rẩy thảm hại, nhưng Arjen vẫn quan sát cơ thể Elliot bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Nghỉ.”
Mệnh lệnh ngắn gọn như ra lệnh cho quân lính, nhưng lại ngọt ngào vang lên. Elliot lập tức đổ gục xuống sàn. Má áp sát đất bẩn, nhưng cậu chẳng buồn để ý. Cậu rên rỉ trong kiệt sức.
“Thật bất công… Ngất xỉu đâu phải lỗi của em… Anh chính là người hành hạ em…”
Đúng vậy. Việc Arjen ép Elliot rèn luyện cũng liên quan đến chuyện phòng the. Mỗi lần hai người ân ái, Elliot đều bất tỉnh khiến Arjen vô cùng lo lắng. Nhưng Elliot cũng có lý do của mình. Ai mà chịu nổi khi bị cái thứ to đùng như của Arjen đâm hết lần này đến lần khác không ngừng nghỉ?
Có lẽ vì Arjen chưa từng quan hệ với ai ngoài Elliot nên hắn đặt tiêu chuẩn quá khắt khe. Dĩ nhiên, hắn tuyệt đối không có ý định thử với người khác.
“Nghỉ năm phút rồi chạy nhẹ quanh võ đường.”
“Lại bảo chạy nhẹ hai mươi vòng nữa phải không?”
“Hai mươi vòng không phải nhẹ nhàng sao?”
“Bệ hạ, ngài có hiểu ‘nhẹ nhàng’ nghĩa là gì không ạ?”
Elliot cố ý hỏi bằng giọng điệu ngọt ngào giả tạo. Arjen thường bật cười khi Elliot nói kiểu này, vì nhớ lại Elliot thời mới quen. Lần này cũng vậy, Arjen bật cười khẽ. Elliot bặm môi. Dù gì thì cậu vẫn thích nhìn Arjen cười.
“Elliot, em thật sự—”
Ngay lúc đó.
Mắt Arjen bỗng trợn to, hắn lao về phía Elliot trong chớp mắt. Elliot thậm chí không kịp hiểu chuyện gì xảy ra khi Arjen ôm chặt lấy cậu, che chở cậu bằng thân hình to lớn. Và rồi…
Rầm! Choang!
Âm thanh kinh hoàng vang lên ngay trên đầu Elliot.
“Bệ… Bệ hạ!”
Những mảnh vỡ của chiếc bình hoa khổng lồ sắc nhọn lấp lánh, cánh hoa mẫu đơn đỏ tươi rơi lả tả như những giọt máu. Từ xa, tiếng kêu thất thanh của các thị vệ đang dùng phép thuật sắp xếp đồ đạc vang lên. Nhưng Elliot chẳng nghe thấy gì. Cậu hét lên khi nhìn thấy máu đỏ thẫm chảy dọc theo gáy Arjen. Đó là khởi đầu của cơn ác mộng không thể tin nổi.
* * *
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi Arjen ngã gục, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại. Không khí u ám bao trùm hoàng cung. Các thị vệ và thị nữ cúi đầu, giấu khuôn mặt lo lắng, trong khi các y sĩ và pháp sư ra vào phòng ngủ của hoàng đế không ngừng. Elliot ngồi bên cạnh Arjen, không rời đi dù chỉ một giây.
Giống hệt lúc Arjen bị tiên hoàng tấn công bằng hắc ma thuật. Khi ấy, Arjen đã bất tỉnh gần một tháng. Nhìn người mình yêu nằm liệt giường là trải nghiệm kinh hoàng với Elliot. Ký ức đó vẫn in hằn trong từng tế bào cơ thể cậu, chỉ tạm thời lắng xuống nhờ sự hồi phục của Arjen.
“Hoàng hậu bệ hạ không cần quá lo lắng. Hoàng đế bệ hạ vốn dĩ cường tráng, chắc chắn sẽ sớm tỉnh lại.”
“Vâng, ngài chỉ bất tỉnh do chấn động mạnh. Dù chiếc bình hoa khá lớn… với người khác có thể nguy hiểm, nhưng với hoàng đế bệ hạ thì không nghiêm trọng.”
Bác sĩ và pháp sư lần lượt trấn an Elliot. Nhưng nghe xong, Elliot chỉ thấy giận dữ trào lên. Đầu bị vỡ bởi chiếc bình to bằng cái chum mà bảo không nghiêm trọng? Không cần lo lắng? Dù là thân thể của một kiếm sư bậc thầy và họ là chuyên gia, nhưng nói vậy trước mặt người còn chưa mở mắt được sao? Elliot tức giận nắm chặt tay.
“Ừm…”
Arjen rên khẽ, tay ôm lấy đầu.
“Bệ hạ!”
Elliot nắm lấy tay Arjen, áp sát lại gần. Nước mắt tự nhiên trào ra, mũi cay xè.
“Ngài tỉnh rồi ạ? Đầu có đau không? Có chỗ nào khó chịu không—”
“…Cái gì thế?”
“Sao ạ? Có chỗ nào không ổn không?”
Arjen với băng quấn đầu nhìn chằm chằm Elliot. Nhưng ánh mắt đó có gì đó kỳ lạ. Lạnh lùng, xa cách, hoàn toàn không quen thuộc. Arjen phủi tay Elliot ra, nói:
“Các ngươi, tất cả là ai?”
“…Hả?”
Arjen nhìn quanh rồi nhíu mày.
“Đây không phải phòng ngủ của hoàng đế sao? Tại sao ta lại ở đây?”
Giọng Arjen gắt gỏng, đầy bất mãn, cảnh giác và nghi ngờ. Elliot hoảng hốt nhìn bác sĩ và pháp sư. Họ cũng có biểu cảm tương tự.
Nhưng bác sĩ và pháp sư nhanh chóng đưa ra chẩn đoán.
Mất trí nhớ.
Giải thích của họ là do va đập mạnh vào đầu, có thể gây mất trí nhớ tạm thời. Elliot chỉ thấy vô lý. Nếu là thời hiện đại, ít nhất họ sẽ chụp não để kiểm tra, nhưng ở đây chỉ đơn giản: “À, không nhớ à? Vậy là mất trí nhớ rồi.” Dù biết không thể đòi hỏi gì ở bối cảnh này… mặt Elliot vẫn tối sầm.
Nghe bác sĩ nói mình mất trí nhớ gần một năm, đã trở thành hoàng đế và còn có cả hoàng hậu nam, Arjen tỏ ra khó hiểu. Hắn dường như không thể tin được việc mình chọn một “hoàng hậu được yêu say đắm” hơn là việc trở thành hoàng đế.
“Ta muốn nghỉ ngơi. Tất cả lui ra.”
“Bệ hạ.”
“Nhất là ngươi. Cút đi.”
Arjen chỉ thẳng Elliot rồi quay mặt đi. “Ngươi” ư? Arjen chưa từng gọi Elliot bằng từ xa cách và ngượng ngùng như vậy. Elliot cảm thấy tim đau nhói, như bị ai đó dùng dao cứa vào. Dĩ nhiên, người đó chính là Arjen.
Elliot lúng túng một lúc rồi bị bác sĩ và pháp sư dìu ra khỏi phòng.
“Bao lâu… bao lâu nữa ngài mới khỏi ạ?”
Elliot nắm áo bác sĩ hỏi. Vị bác sĩ lúng túng lau mồ hôi trên trán.
“Không thể nói chính xác… nhưng nếu được kích thích ký ức, có lẽ sẽ nhanh hồi phục. Trước đây tôi từng chữa cho bệnh nhân mất trí nhớ, kích thích ngũ quan cũng là cách hiệu quả.”
“Ngũ quan…”
Mắt Elliot bừng sáng. Cậu bỏ lại bác sĩ và pháp sư, chạy đi mất. Từ phía sau, pháp sư hét lên: “Hoàng hậu bệ hạ! Đừng quá lo lắng! Ký ức sẽ tự trở lại thôi!” Nhưng Elliot chạy quá nhanh, không nghe thấy gì. Đây chính là lúc công sức rèn luyện thể lực cùng Arjen phát huy tác dụng.
* * *
Khi Elliot trở lại phòng ngủ của Arjen, cậu cầm trên tay đĩa bánh táo nóng hổi. Cậu vừa từ nhà bếp trở về. Mùi táo ngọt ngào cùng quế thơm lừng bốc lên từ chiếc bánh khiến bất cứ ai cũng phải thèm thuồng, nhưng khuôn mặt Elliot lại đẫm nước mắt, đầy tuyệt vọng. Cậu cố gắng ổn định cảm xúc rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng Arjen vang lên từ bên trong. Chỉ nghe thế thôi, Elliot đã thấy bớt lo lắng. Nhưng khi bước vào phòng với đĩa bánh, cậu nhìn thấy. Khuôn mặt Arjen hơi nhăn lại khi thấy Elliot. Giống hệt Arjen thời đầu đầy cảnh giác và lạnh lùng.
“Sao lại đến? Ta đã bảo đi rồi mà.”
Arjen thậm chí tỏ ra khó chịu. Elliot cố nén đôi môi run rẩy, từng bước tiến lại gần.
“Bác sĩ nói… kích thích ngũ quan sẽ giúp nhanh nhớ lại. Nên em mang bánh táo đến. Ngài có nhớ không ạ? Bệ hạ và em, à không, đại công và em từng cùng nướng chiếc bánh này.”
Arjen bật cười khẽ. Elliot tưởng đó là dấu hiệu hy vọng, mặt sáng rỡ.
“Ngài nhớ rồi phải không! Lúc đó chúng ta nướng dở tệ, cười không nhịn được, em còn đánh vào lưng đại công bảo đừng ăn bánh nữa mà!”
“Ngươi, tên gì?”
“Elliot ạ! Elliot Brown Lantar.”
“Elliot Brown Lantar.”
Arjen chậm rãi lặp lại cái tên. Elliot suýt khóc. Không thể tin được Arjen trước mặt lại mất trí nhớ. Người gọi tên cậu thân quen như vậy, thở và nói chuyện bình thường như vậy, mà lại xóa sạch cậu khỏi ký ức? Chắc chắn bác sĩ đã nhầm. Pháp sư cũng sai. Đại công… bệ hạ…!
“Đúng là hoàng hậu của ta sao? Dù không nhớ nhưng cũng không thể nào như thế được.”
Arjen cười nhếch mép chế giễu Elliot. Ánh mắt hắn không chút tình cảm, chỉ toàn châm chọc. Thậm chí, hắn dường như càng tin chắc Elliot không phải hoàng hậu do mình chọn. Không phải người mình yêu.