Chương 113 - NT8
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
NT8 – Nhabachi
Ai cơ? Lauren Federt? Người bạn Lauren của chúng ta? Nhân vật thụ chính Lauren trong nguyên tác?
Khuôn mặt Elliot lạnh băng. Arjen không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt chàng, tiếp tục nói với giọng bình thản:
“Ý ta là, ta không thích mẫu người cao kều yếu đuối như ngươi.”
Thực ra Lauren Federt cũng không phải gu của hắn. Chỉ là “Tác phẩm điêu khắc của thánh thần” được cả đế quốc ca tụng là người đầu tiên hiện lên trong đầu mà thôi. Việc đó hoàn toàn trái ngược với Elliot cũng là một phần nguyên nhân. Arjen vẫy tay qua loa:
“Hiểu rồi thì lui ra đi.”
Bàn tay nắm chặt của Elliot run rẩy.
“Vậy… tôi không cần phải chăm sóc giấc ngủ cho ngài nữa chứ?”
“Không cần-”
“A, chắc ngài không thể ngủ được nếu không có người hầu giường mang vẻ đẹp thanh tao như Lauren Federt nhỉ? Vậy thì tôi xin rút lui.”
Elliot cất giọng đầy gai góc rồi quay lưng bỏ đi. Arjen ở lại một mình chỉ biết ngơ ngác.
“Hắn dám ngắt lời hoàng đế rồi bỏ đi sao?”
Dù cho vị hoàng hậu kia có là ai, hành động này cũng không đúng phép tắc. Chưa từng có vị hoàng hậu nào trong lịch sử dám có thái độ ngạo mạn như vậy với hoàng đế. Arjen quyết định sẽ dạy cho Elliot một bài học nếu gặp lại, hắn xoa thái dương. Có vẻ như đầu hắn đang đau.
*
Elliot bước những bước dồn dập hướng về khu vườn hoàng hậu. Chỉ mới vài chục phút trước còn thương xót Arjen như một bệnh nhân, giờ chàng đã nổi giận khi nghe hắn nói Lauren hợp gu hơn.
“Gần một năm rồi ta sống sát với hắn mà!”
Elliot càu nhàu lớn tiếng. Feyrn đang lặng lẽ theo sau giật mình nhảy ra bên cạnh chàng.
“Bệ hạ, ngài… ngài nói ‘hắn’! Ai đó nghe được thì sao!”
Nhưng Elliot không chút hối hận, chỉ cắn chặt môi rồi ngồi phịch xuống ghế đá trong vườn. Trước mặt chàng, khu vườn xinh đẹp do chính Arjen tạo dựng trải dài dưới ánh trăng dịu dàng. Ánh mắt Elliot dừng lại ở một góc – nơi trồng đầy những khóm hoa xô thơm.
“…Chắc hắn cũng quên mất rồi nhỉ.”
Elliot lẩm bẩm. Feyren cúi đầu với vẻ mặt nghiêm trang.
“Feyren, cậu biết ta xuất thân là thị tùng mà.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Ta đã trải qua đủ loại sóng gió. Gặp đủ thể loại khách hàng khó tính.”
Feyren nhíu mày cố hiểu ý nghĩa từ “khách hàng khó tính”. Elliot mặc kệ tiếp tục:
“Và khó tính nhất chính là hoàng đế bệ hạ.”
“Ừm… Vâng.”
Từ ngữ đó nghe có vẻ tiêu cực. Feyren thầm nghĩ.
“Nhưng giờ hắn mất trí nhớ rồi…”
Elliot nói với giọng chơi vơi.
“Bệ hạ…”
“Quá đáng. Quá lắm. Điên mất thôi, thật sự không chịu nổi.”
“…”
Elliot phùng má giận dữ nhìn chằm chằm mặt trăng bạc.
Lauren Federt hợp gu hơn ư? Từ khi kết hôn, Arjen luôn đối xử với Elliot như chủ nhân của mình. Không chỉ cưng chiều hết mực, hắn còn thường xuyên tự nguyện làm thị vệ. Dù Elliot ngăn cản vì hoàng đế không nên như thế, hắn vẫn nhìn chàng bằng ánh mắt đầy yêu thương cùng câu nói ngọt ngào “Tình yêu của ta là như vậy”.
Khu vườn tráng lệ này cũng được tạo nên chỉ vì Arjen muốn nhìn thấy nụ cười của Elliot. Hắn nhập khẩu cây cối từ khắp các lục địa, không quên mang về cả những cây ăn quả ngọt lịm để Elliot có thể thưởng thức vào giờ giải lao. Hắn chu đáo đến thế. Và tất cả sự chu đáo ấy đều xuất phát từ tình yêu và sự quan tâm.
“Dường như tất cả đã biến mất.”
Đây không phải là trở về điểm xuất phát. Ban đầu, cả Elliot và Arjen đều không có tình cảm với nhau nên không sao. Nhưng giờ đây, chỉ mình Elliot đang đơn phương yêu Arjen. Đây không thể gọi là khởi đầu nữa. Nó giống như Arjen đã bỏ rơi Elliot mà đi hơn.
“Bác sĩ đã nói chứng mất trí nhớ chỉ là tạm thời mà. Xin ngài đừng quá đau lòng, Hoàng hậu bệ hạ.”
Feyren cố gắng an ủi. Elliot mỉm cười nhẹ gật đầu.
“Phải, có lẽ ta đã… yếu lòng quá chăng, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt thế này.”
Chỉ vì câu nói “Lauren Federt là gu của ta” mà đã suy sụp đến thế sao.
Elliot lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa, trái cây và cỏ cây đang nở rộ trong vườn. Mùi hương ngọt ngào của hoa theo gió thoảng qua, khiến mũi Elliot nhột nhạt.
“Khứu giác!”
“Vâng?”
“Ngày mai ta phải mời Hoàng đế bệ hạ đến đây. Chắc chắn ngửi mùi này sẽ giúp ích cho ngài!”
Nét mặt Elliot ánh lên hy vọng. Feyren cũng cười theo, lăn qua lăn lại bàn chân. Hy vọng khiến con người trở nên ngốc nghếch. Dù nghĩ vậy, Elliot vẫn không ngần ngại làm kẻ ngốc lần nữa. Chàng hít một hơi thật sâu lồng ngực. Đó là hơi thở của ký ức.
*
Nhưng ngày hôm sau và cả ngày tiếp theo nữa, Elliot đều không thể đưa Arjen đến khu vườn. Arjen từ chối gặp Elliot. Arjen không cho phép Elliot ra vào hoàng cung, còn bản thân thì vài ngày nay không bước chân ra khỏi phòng ngủ với lý do dưỡng bệnh. Nghe nói các đại thần phải vào tận phòng ngủ trong hoàng cung để bàn việc triều chính.
Mấy ngày liền Elliot gõ cửa hoàng cung nhưng ngoài việc khiến các thị vệ bối rối, chàng chẳng đạt được kết quả gì.
“Hôm nay ngài vẫn không muốn gặp ta sao?”
Elliot bình tĩnh hỏi. Viên quan thị vệ vã mồ hôi, cúi gập người.
“Thần vô cùng xin lỗi, Hoàng hậu bệ hạ.”
“…Ngươi không có gì phải xin lỗi. Ngươi chỉ đang tuân lệnh Hoàng đế bệ hạ thôi.”
Elliot gật đầu vài cái rồi quay đi. Chàng ra hiệu cho Feyren đứng phía sau, Feyren liền đưa cho viên quan một hộp trang sức nhỏ.
“Đây là trà ngủ ngon. Có lẽ gần đây ngài không ngủ được, nhờ người pha giúp. Phiền ngươi rồi.”
“Vâng, Hoàng hậu bệ hạ. Xin ngài đừng lo.”
Elliot cố gượng cười với viên quan rồi quay về cung Hoàng hậu.
Từ cửa sổ hành lang cung điện, Arjen đứng nhìn theo bóng lưng Elliot cho đến khi khuất hẳn. Quầng thâm dưới mắt hắn đậm nét, gò má hóp lại khiến đường nét hàm càng sắc. Elliot đã đúng. Hắn đã mấy ngày không ngủ được.
“Bệ hạ. Tại sao ngài lại xa lánh Hoàng hậu bệ hạ?”
Quan phụ tá Luer đứng bên lên tiếng. Giọng điệu giả vờ thản nhiên nhưng ẩn chứa sự trách móc.
Arjen cười khẩy nhìn Luer.
“Xem ra mấy tháng qua ngươi đã trở thành người của Hoàng hậu rồi, Luer.”
“Không phải vậy. Thần xin lỗi.”
Arjen cố kìm cơn đau đầu nhức nhối, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Hắn nhìn về phía Elliot biến mất, gương mặt cứng nhắc:
“Hiện tại Hoàng hậu với ta chỉ là người xa lạ. Ta cần thời gian quan sát xem người đó thật sự thân thiết với ta hay chỉ có ý đồ chính trị khi ở bên ta.”
Từ phía xa, viên quan thị vệ cẩn thận bưng hộp trang sức của Elliot đi tới. Arjen không rời mắt khỏi chiếc hộp, tiếp tục:
“Hiện giờ khả năng cao là ta đã lập một thường dân xuất thân thị tùng làm Hoàng hậu để chia rẽ phe cánh quý tộc của Tiên hoàng theo chủ nghĩa quý tộc trung tâm. Làm sao ta có thể thật lòng yêu một gã đàn ông chỉ biết nở những nụ cười giả tạo kia chứ.”
Arjen không thấy được vẻ mặt “Ông này đang nói cái quái gì vậy?” của Luer đằng sau.
Viên quan thị vệ nhận ra Arjen, vội bước nhanh tới. Ông ta cúi đầu dâng hộp trang sức lên:
“Bệ hạ, Hoàng hậu bệ hạ có gửi—”
“…Vứt đi.”
“Vâng…?”
“Cẩn tắc vô áy náy. Vứt đi. Ta cũng chẳng tò mò đó là gì.”
Arjen vừa nói vừa liếc nhìn góc chiếc hộp trang sức giản dị. Nhưng ngay sau đó, hắn quay vào phòng ngủ. Đầu đau nhức đến mức không thể suy nghĩ thêm được nữa. Viên quản gia đứng bất lực nhìn chiếc hộp trang sức, không biết phải làm sao. Lueur đưa tay cứu vớt tình thế.
“Đưa tôi. Tôi sẽ xử lý.”
Hắn giật lấy chiếc hộp, kiểm tra nội dung bên trong. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ túi lụa nhỏ đựng lá trà. Lueur chỉ lấy túi trà rồi trả lại hộp trang sức cho quản gia.
Viên quản gia khâm phục mánh khóe của Lueur, cúi chào thật sâu rồi biến mất.
“Để yên sao được. Thật là.”
Luer lẩm bẩm, nhét túi trà vào ngực áo rồi hướng về phòng ngủ của Arjen.
Đêm đó, Arjen nhận ra hương vị trà lavender trên bàn trà trong phòng khác lạ thường. Dù không phải loại quen dùng, mùi hương và vị trà lại gợi cảm giác thân quen. Arjen định gọi quản gia hỏi han nhưng thôi. Hắn đoán được nguồn gốc của thứ trà này rồi.
“Làm chuyện thừa thãi.”
Dù đáng lẽ phải tức giận vì hành động coi thường hoàng mệnh, hương vị trà ngon khiến tâm trạng hắn không đến nỗi tồi. Nhưng hắn nghĩ mình vẫn cần phải nói vài lời. Ngay lúc đó…
“Ôi trời… Cái đồ quái quỷ này khiến tôi…”
Tiếng lẩm bẩm càu nhàu từ bên ngoài lọt vào đôi tai nhạy cảm của kiếm sư bậc thầy. Arjen đặt tách trà xuống, cầm lấy thanh kiếm. Từ cửa sổ phòng ngủ, hắn thấy bóng ai đó trong vườn sau đang lẩm bẩm một mình. Arjen áp sát vào tường, ẩn mình trong bóng tối, nhìn xuống khu vườn.
“A, không thể để yên được, Arjen Lantar. Đợi đến khi trí nhớ cậu trở lại xem… Hử…”
Khi nhận ra chủ nhân giọng nói, Arjen buông lỏng tay. Hắn thấy một người đàn ông ngụy trang vụng về, đầu cắm đầy cành lá, đang trốn trong bụi rậm khu vườn. Đương nhiên đó là Elliot Brown Lantar – hoàng hậu của hắn.
Hi mn, do nhìu bạn đang muốn đọc tiếp nên tui mở lại truyện rùi nha, tui sẽ báo lại khi đã fix xong, mn đọc tạm hoặc chờ vài ngày tui sẽ up bản hoàn chỉnh lại nha ^^
ĐÃ UPLOAD LẠI NHÉ, CÒN 20 CHƯƠNG NT NX NHA BÀ CON
Mình đamg tìm bộ này.
Cảm ơn nhà dịch nhiều nha.
Hy vọng sẽ được đọc ngoại truyện.
uki tui sẽ up NT sớm trong tuần nhé
sốp ơi chap 20 lỗi rồi ạ
lỗi nào thế bạn ưiii
Hu hu hay quá, cảm ơn ad nhìuuu 😭 😭 😭 . Mong sẽ được đoạn ngoại truyện ạa 💗 💗 💗
Sốp owiii 20 chương ngoại truyện khi nào có vậy ạTT
Chèn oiiii truyện hay quá đã lâu rùi mình mới siêng mà đọc hết từng chương truyện chữ v lun 😭😭😭
Em thích lém nha mong ra ngoại truyện sớm ạ:3
Aghhhtt,yêu nhóm dịch lắm ạ!!!( ´ཀ` )
(。・ω・。)ノ♡
Iu shop nhiều huhu, chờ sốp tung ngoại truyện 😍❤️🔥
Ư,iu nhóm dịch quá 😭🥴
Truyện đáng iu quá ạ.