Chương 117 - NT12
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
NT12-nhabachi
Có lẽ nói Elliot nằm sấp giữa đường còn chính xác hơn là bị ngã. Cậu rên rỉ, tay mò mẫm phía trước trong bóng tối. Có vẻ như chân vấp phải tảng đá nên mới bị ngã.
Arjen thở dài, quay lại đỡ Elliot dậy. Hai đầu gối của Elliot bị trầy xước, máu thấm nhẹ lên chiếc quần trắng đi cưỡi ngựa, một chiếc giày còn bị tuột ra ngoài. Kính mắt biến đâu mất, để lộ khuôn mặt trần của cậu. Tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn.
Arjen lặng lẽ nhìn quanh, nhặt chiếc kính lên rồi đặt vội lên sống mũi Elliot. Sau đó, hắn nhặt chiếc giày bị tuột, gần như nhét vào chân Elliot.
“Cảm ơn ngài…”
Elliot ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.
“Nắm lấy tay ta. Hang động tối và nguy hiểm. Ta đã xem nhẹ việc nơi này không phải chỗ cho một kẻ yếu đuối như ngươi đi một mình.”
“…Tch.”
“Chân không đau sao?”
Arjen nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn, như đang dỗ dành. Có vẻ giọng điệu đó khiến Elliot nhớ ra điều gì, cậu ta lập tức trở nên ngoan ngoãn. Elliot cẩn thận đặt tay lên cánh tay Arjen. Xem xét tình trạng đầu gối Elliot, Arjen bước chậm rãi, cố chọn những nơi bằng phẳng nhất. Hắn có thể cảm nhận Elliot đang bước theo từng bước đi của mình từ phía sau. Kỳ lạ thay, điều đó khiến Arjen cảm thấy an tâm.
Họ tiến sâu vào trong hang. Chẳng mấy chốc, khu vực đá gồ ghề kết thúc, nhường chỗ cho một khu vực bằng phẳng và nhẵn bóng. Đi sâu hơn nữa chắc chắn sẽ gặp một hồ nước nhỏ. Độ ẩm trong không khí đã báo trước điều đó. Không biết có sinh vật gì quanh hồ nên Arjen quyết định nghỉ đêm tại đây.
Hắn lặng lẽ cởi áo khoác, trải xuống đất.
“Ngồi xuống.”
“Làm sao tiểu nhân dám ngồi lên áo của bệ hạ…”
Dù nói vậy, Elliot vẫn lén lút ngồi xuống áo khoác. Có vẻ cậu ta rất quen với kiểu đối xử này. Trong chốc lát, Arjen nhớ ra Elliot từng là thị tùng. Việc cậu ta quen với đãi ngộ này không phải thói quen từ nhỏ, mà là do chính Arjen trước khi mất trí nhớ đã tạo ra. Nghĩ vậy, Arjen cảm thấy hơi khó chịu.
“Lúc này lại nhanh nhẹn.”
Arjen cố tình châm chọc Elliot. Trong bóng tối, hắn thấy Elliot đỏ mặt, biểu cảm như một chú thỏ hung dữ.
“Tiểu nhân đứng dậy nhé?”
“Thôi. Cứ ngồi đi.”
Nhìn biểu cảm của Elliot, Arjen thấy lòng xao xuyến, tâm trạng cũng dịu đi chút.
“Nhưng ngài không lạnh sao? Đã cho tiểu nhân áo choàng, giờ lại cho cả áo khoác.”
“Ngươi đang lo lắng cho ta? Một kiếm sư?”
“À ừ, cái tên kiếm sư đó…”
Elliot lẩm bẩm. Dù biết chắc Arjen nghe thấy, cậu ta vẫn công khai chê bai, trông khá táo bạo.
Quả là gan lớn. Cũng phải thôi, ta đâu thể lấy một kẻ nhát gan làm hoàng hậu.
Vừa mới ghen với chính mình trong quá khứ, giờ Arjen lại mỉm cười hài lòng. Hắn không nhận ra tâm trạng mình đang lúc lên lúc xuống, suy nghĩ mâu thuẫn.
“Hiện có nước và thịt khô, hôm nay tạm dùng chúng. Dù quan phụ tá và thị tùng không tìm thấy chúng ta, hễ trời sáng là có thể cưỡi ngựa về, không nguy hiểm. Đừng lo, cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
“Tiểu nhân không lo.”
Elliot vừa nói vừa kéo áo choàng chặt hơn.
“Vì có bệ hạ ở đây mà. Dù đây không phải khu săn của hoàng cung mà là hẻm núi có rồng, tiểu nhân cũng không sợ.”
Cậu nói như thể đó là điều hiển nhiên, cởi giày ra xoa bóp bàn chân. Elliot xoay cổ chân qua lại kiểm tra, sau khi xác định xương và dây chằng không vấn đề gì, cậu lại đi giày vào rồi ngáp. Uống một ngụm nước từ bình, Elliot thong thả nói:
“Thật là bình thản.”
“Tiểu nhân đã bảo không sợ mà?”
“Ừ, ta hiểu rồi.”
Arjen khẽ cười mỉm, mở bình nước ra uống một ngụm. Elliot ngắm nhìn yết hầu của Arjen nhấp nhô theo từng động tác nuốt, rồi dịch nhẹ người sang một bên.
“Xin mời ngài ngồi xuống đây ạ. Để tôi đắp chung áo choàng.”
“Ta là Kiếm sư bậc thầy—”
“Vâng, tôi biết chứ ạ. Nhưng dù là Kiếm sư thì cũng vẫn thấy lạnh thôi, chỉ là ít hơn người thường. Tôi thấy ngài ngồi trên nền đá cũng ái ngại lắm. Mời ngài lại đây.”
Elliot vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh. Arjen chưa từng gặp ai dám nói chuyện với mình kiểu này. Lo lắng cho một Kiếm sư? Còn ngắt lời và bảo “lại đây” một cách ngang ngược?
“Nếu ngươi là thuộc hạ của ta, ta đã trừng phạt ngươi rồi.”
“May mà tôi là vợ ngài chứ không phải thuộc hạ.”
“……”
Arjen đờ người ra.
Vợ.
Vợ ư? Hai từ nghe thật kỳ quặc. Arjen chớp mắt vài cái như cỗ máy bị đơ, lẩm nhẩm nhắc lại danh xưng đó. Phải, hắn biết Elliot là hoàng hậu của mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới từ “vợ”. Không phải vì Arjen đần độn, mà bởi từ đó nghe quá thân mật và riêng tư.
“Thật… thật không đứng đắn.”
Arjen ho giả. Elliot tròn mắt ngơ ngác, nghiêng đầu:
“Cái gì cơ ạ?”
“Ngươi dám… dám thốt ra từ đó. Ngươi là hoàng hậu của đế quốc này. Hãy giữ ý tứ.”
Ủa, tôi nói gì sai đâu?
Nét mặt Elliot phản chiếu rõ ý nghĩ đó. May là chàng còn đủ tỉnh táo để không thốt ra. Elliot chỉ chu môi một cái rồi nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng:
“Tôi không hiểu ngài nói gì, nhưng tôi sẽ giữ ý tứ ạ.”
Arjen quay mặt đi không đáp.
“Ngài thật sự không chịu ngồi xuống đây ạ?”
“Không.”
“… Thôi, tùy ngài vậy. Chỉ tổ lạnh thêm thôi.”
Elliot vừa dứt lời liền “Hắt xì!” một tiếng thật to.
“Rõ ràng lạnh là ngươi.”
Arjen cười khẩy, đứng dậy.
“Ơ, ngài đi đâu thế?”
“Đi kiếm củi. Cần đốt lửa.”
“Để tôi đi cùng…!”
“Được không?”
“……”
“Sẽ không lâu đâu, đợi ta chút.”
Elliot cũng hiểu mình đi theo chỉ thành gánh nặng. Dù rất sợ ở một mình trong hang tối, nhưng làm phiền Arjen còn tệ hơn, nên cậu ôm đầu gối im lặng. Arjen bước nhanh ra khỏi hang. Dù ánh sáng mờ ảo, hắn bước đi vững vàng như giữa ban ngày. Chỉ nhìn bóng lưng đó thôi, Elliot đã thấy lòng an ổn.
Arjen luôn mang lại cảm giác bình yên cho Elliot như thế. Dù giờ đây hắn đã mất hết ký ức và không còn yêu cậu nữa.
Elliot cười đắng.
“Hắt xì! Ướt quá…”
Cậu rên rỉ, kéo áo choàng che kín người hơn. Vì thế, Elliot không thấy được – bên ngoài hang, Arjen đột nhiên tăng tốc, bước nhanh như chạy.
*
Ầm ầm.
Elliot tưởng có sấm. Nhưng không, trước mặt chàng là một núi cành cây chất đống.
“Ngài… đi đốn gỗ về ạ?”
Elliot ngơ ngác hỏi. Arjen vẫn mặt lạnh như tiền, nhặt vài cành nhóm lửa. Đầu ngón tay hắn phát sáng, bật ra tia lửa nhóm bập bùng.
“Wow, nhìn mãi vẫn thấy đỉnh thật.”
“Ngươi từng thấy ai khác làm vậy chưa? Kiếm sư bậc thầy có thể— à.”
Elliot bật cười khúc khích. Chàng nhìn đống lửa đang bùng cháy, lẩm bẩm:
“Elliot Brown. Ta sẽ để ngươi làm người hầu giường của ta.”
“Người hầu giường?” Elliot cười khẽ, ánh mắt lấp lánh như sao đêm. “Ngài nói như thể đang ra lệnh vậy.”
Arjen khẽ nhíu mày. “Không phải sao?”
“Đúng là thế thật.” Elliot cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng. “Nhưng ngài có biết không, trước đây ngài từng nói với tôi rằng chỉ cần hiểu được nguyên lý của Oror (nguyên tố tự nhiên), tôi có thể dễ dàng điều khiển chúng, từ đó nắm bắt được nền tảng của phép thuật. Ngài còn tự hào nói rằng chỉ có bậc kiếm sư đỉnh cao mới làm được điều đó.”
“Tự hào? Ta?” Arjen ngạc nhiên.
“Vâng, giống như lúc nãy ấy ạ.” Elliot nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía Arjen. “Dù mất trí nhớ, nhưng có những điều vẫn không thay đổi. Đúng không ạ?”
“……”
Arjen im lặng, ánh mắt đăm đăm nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Elliot. Trong bóng tối của hang động, dường như chỉ có gương mặt cậu là được chiếu sáng. Thực ra đó chỉ là ánh lửa đỏ rực họ vừa nhóm lên phản chiếu lên gương mặt bên phải của Elliot, nhưng với Arjen, nó rực rỡ và chói chang hơn thế. Gần giống như một vầng hào quang…
“Bệ hạ?”
“…Sao?”
Giọng Arjen khàn đặc, vỡ vụn.
“Ngài giận vì tôi nói ngài tự hào ư?” Elliot cười khúc khích, giọng đùa cợt nhưng vẫn đầy tôn kính. “Ngài không phải người nhỏ nhen đến thế đâu nhỉ?”
Elliot khẽ chạm vào vai Arjen rồi nhanh chóng rút tay lại khi thấy ánh mắt Arjen liếc xuống. Cử chỉ ấy… thật đáng yêu. Lần đầu tiên kể từ khi mất trí nhớ, Arjen chợt nghĩ rằng có lẽ lý do mình chọn Elliot làm hoàng hậu không phải vì chính trị.
‘Điên rồi.’
Arjen lắc đầu như muốn xua tan ý nghĩ đó. Đáng yêu cái gì chứ? Elliot là một người đàn ông trưởng thành đủ tuổi. Một kẻ yếu ớt chẳng có chút sức hấp dẫn nào, ngoại hình cũng chẳng hợp gu Arjen…
“Bệ hạ.”
Ngoại hình…
Dòng suy nghĩ của Arjen dừng lại.
Người này… thực sự không phải gu của ta sao?
Làn da trắng, đôi mắt nâu hạt dẻ, đôi môi mỏng thanh tú – về khách quan mà nói, Elliot hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn thẩm mỹ của thế gian. Dáng người cao ráo, vai rộng nhưng thon thả, lúc này trông chàng như một linh hồn hang động hay tinh linh rừng xanh. Nhìn kỹ lại, chàng còn giống một tiên sinh nữa. Đồng tử Arjen run rẩy.
‘…Thật là rắc rối.’