Chương 10
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 10
10
Hôm nay hiếm hoi là ngày nghỉ. Eunmyeong gấp gọn những chiếc lưới đã đan xong rồi nhét chật cứng vào chiếc túi đen. Chiếc túi phồng lên khá to. Cảm giác nặng tay khiến lòng cậu cũng thấy no đủ hơn. Cậu bước ra ngoài, từ từ hướng về phía bờ biển.
Nước biển luôn tỏa ra mùi mặn chát. Sóng vỗ rì rào với màu xanh lè âm u. Cứ ngồi yên ngắm nhìn nó, trong lòng lại dâng lên nỗi bất an vô cớ.
“……”
Eunmyeong chậm rãi bước trên bến tàu. Từng chiếc thuyền đậu san sát lướt qua tầm mắt. Chỉ cần đi thêm chút nữa sẽ tới chỗ bán lưới đánh cá.
“Ơ, anh!”
Từ xa vọng lại tiếng gọi. Ngẩng đầu lên, thằng bé da đen nhẻm đang vẫy tay lia lịa. Đó là Yonghee – con út của bác ngư dân bán lưới. Yonghee mặt mày hớn hở chạy ào tới.
“Hứ, hứ hứ, anh về lúc nào vậy?”
“Vừa mới tới…”
Nó nhanh nhảu chạy đến đỡ lấy túi đồ. Mở ra xem mấy cái lưới rồi Yonghee cười toe toét. Cái răng khểnh nhô ra ngộ nghĩnh.
“Đan lưới nhiều ghê. Muốn làm giàu nhanh hả?”
Eunmyeong ngượng ngùng gãi gãi sau gáy.
“Ừ, có chút thời gian rảnh nên làm thêm.”
Thực ra dù sau giờ làm về nhà mệt nhoài người, cậu vẫn dụi mắt cố thức để đan. Phải cố gắng bù đắp khoản chi tiêu thiếu hụt. Nghiến răng đan hết tấm lưới này đến tấm khác.
“Ôô, anh Eunmyeong kiếm nhiều tiền rồi mua gà cho Yonghee nhé.”
Yonghee làm nũng đúng kiểu con út được cưng chiều.
‘…Gà à?’
Eunmyeong âm thầm tính toán ví tiền. Gà chợ một con khoảng 8 ngàn thì xoay xở được. Vấn đề là Yonghee đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn khỏe lắm. Ít nhất phải mua 3 con, mà ví tháng này đã thủng lỗ chỗ rồi.
Hoàn cảnh này nuôi thân còn chật vật, huống chi làm anh mà không mua nổi mấy con gà thì xấu hổ quá. Eunmyeong đành hứa hẹn nhỏ:
“Sinh nhật em anh sẽ mua.”
“Thật sao? Em có thể ăn tới năm con luôn à?”
Eunmyeong gật đầu chậm rãi như đang đồng ý.
“Tuyệt quá.”
Yonghee cười khúc khích rồi nắm chặt hơn chiếc bánh bao trong tay. Cánh tay gầy guộc của cậu ta lại nổi lên những bắp thịt săn chắc. Có lẽ do theo cha ra khơi từ sáng sớm nên cơ bắp hình thành tự nhiên.
…Nhưng sao hôm nay cậu ta lại mặc đồng phục thế nhỉ?
Eunmyeong chăm chú nhìn Yonghee. Thường ngày cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc áo phông cũ kỹ, vậy mà hôm nay lại diện áo sơ mi trắng bảnh bao. Bên trong cổ áo còn có họa tiết kẻ caro màu be.
“Ái, sao cứ nhìn chằm chằm thế?”
Vành tai sậm màu của Yonghee đỏ lên một cách kỳ lạ.
“Tại em chưa từng thấy anh mặc đồng phục bao giờ.”
Eunmyeong lẩm bẩm, giọng mơ hồ.
“Trông đẹp lắm.”
Cậu không nhớ nổi lần cuối mình chạm vào bộ đồng phục là khi nào. Có lẽ là hồi cấp hai, đã gần năm năm rồi. Vừa lạ lẫm vừa ngưỡng mộ, Eunmyeong liếc nhìn trộm. Sợ để lộ vẻ thèm muốn quá đáng khiến Yonghee ngại ngùng nên cậu chỉ dám nhìn lén từng chút một.
“Ôi trời, tao ghét đi học vãi chưởng.”
Yonghee vươn vai làm bộ, khẽ khoe đôi vai rộng.
“Tía tao hứa nếu tốt nghiệp sẽ cho tao một chiếc thuyền.”
Vừa lẩm bẩm, Yonghee liếc nhìn phản ứng của Eunmyeong.
Khuôn mặt cậu ta hiện lên vẻ ngạc nhiên tột độ. Mẹ kiếp, sao sống ở cái làng chài hẻo lánh này mà da dẻ lại trắng nõn thế nhỉ? Có vẻ chưa bao giờ bước chân vào tiệm làm tóc, kiểu tóc tuy hơi quê nhưng mái tóc mượt mà khiến lòng dạ cứ rung rung. Có lẽ là cái gọi là hào quang thiên thần ấy nhỉ?
“Giờ tao có thể kéo thuyền mà không cần tía nữa.”
Eunmyeong gật đầu lia lịa. Đôi mắt sáng long lanh như chú cún nhà mình vậy. Những nốt tàn nhang trên gò má trông thật đáng yêu, vừa dễ thương vừa đẹp trai chết đi được…
Tay chân gầy gò khiến ai nhìn cũng đoán là Omega, nhưng việc cậu thực ra là Beta lại khiến lòng dạ cứ rộn lên. Nếu mấy thằng Alpha đến bắt đi thì chắc chắn sẽ không còn đường về.
Nhưng nếu thực sự là Omega thì mùi hương cũng đã bị giết chết rồi… Yonghee hít hà ngửi mùi. Một mùi hương cơ thể dịu nhẹ thoảng qua đầu mũi. Phải gọi cái này là gì đây, mùi hoa? Nhưng không phải thứ mùi rẻ tiền như nước hoa toilet, cái này là thật. Thứ mà người lớn vẫn gọi là “hương thơm nguyên bản”. Yonghee cảm thấy tim mình như bốc cháy.
“Ra khơi một chuyến thì ít nhất cũng kiếm được cả trăm triệu.”
“Ồồ…”
Dù là khoe khoang trắng trợn thì cũng chỉ nhận được tiếng cảm thán “ồồ”. Mỗi lần như vậy, Yonghee lại nghĩ: “À, chết tiệt, đây chính là vị của người lớn sao?”
“Anh thấy em có cao lên chút nào không?”
Eunmyeong quay đầu nhìn lên Yonghee. Ánh mắt ngước nhìn hiền lành ấy khiến trái tim Yonghee lại đập thình thịch. Ngực anh như bị ai đó cù liên hồi.
“Ừ, có vẻ cao hơn rồi đấy.”
Yonghee thầm reo lên trong lòng. Cảm giác này giống như một thằng nhóc sút bóng vào lưới thật đẹp trước mặt cô gái nó thích. Trong khi lũ bạn cùng lớp đang loay hoay tán tỉnh con gái, cái ăng-ten trong lòng Yonghee lại chỉ hướng về phía này.
Chẳng mấy chốc họ đã đến bến thuyền. Yonghee bước lên con thuyền đang lắc lư. Người thuyền trưởng đang cuốn lưới ngẩng đầu lên.
“Xin chào.”
Eunmyeong cúi đầu chào.
“Đến rồi hả? Đợi chút.”
Ngư dân rút từ trong túi ra vài tờ tiền, đếm qua rồi đưa cho Yonghee. Yonghee vội nhận lấy rồi chuyển cho Eunmyeong.
“Đây, anh.”
Eunmyeong lúc này mới nở nụ cười nhẹ.
“Cảm ơn.”
Hàm răng cửa nhỏ nhắn lấp ló sau đôi môi đỏ mọng rồi biến mất. Chỉ với sáu mươi ngàn mà đã khiến cậu ấy cười như vậy sao? Thế mà sao với mười triệu lại có thể thờ ơ đến thế? Chỉ cần nói thẳng là không mua gà là xong, vậy mà cậu ấy tiếc đến mức không nỡ vứt đôi dép rách, thế mà với đồ của mình lại nhất quyết hứa sẽ mua cho bằng được.
Đến sinh nhật, người anh này chắc chắn sẽ giữ lời hứa. Lúc đó mình cũng đã trưởng thành rồi, không biết có nắm được bàn tay ấy không?
“Em đi đây.”
Khi Eunmyeong quay lưng định đi, Yonghee vội vã đưa tay nắm lấy cổ tay cậu.
“Anh, em định nướng thịt, mình về nhà em ăn cơm rồi đi nhé.”
Eunmyeong lắc đầu nhẹ.
“Không sao đâu… em ăn rồi.”
Ăn rồi cái gì. Yonghee vội vàng bước xuống từ xe. Đôi giày thể thao sờn cũ kéo lê trên đường, bước chân nhanh nhẹn.
“Vậy để anh đưa về.”
“Không, em…”
Đôi mắt to tròn như hạt ngọc của Eunmyeong đảo qua một bên. Gương mặt thoáng chút bối rối.
“Em có… có hẹn rồi.”
Yonghee nhăn mặt ngay. Ai nhìn cũng biết đó là biểu cảm viện cớ. Bực bội, anh ta liền buông lời bừa bãi:
“Hẹn cái gì, em làm gì có bạn. Mẹ anh bảo chị Eunju giờ cũng đang…”
Chợt nhận ra mình lỡ lời, Yonghee vội ngậm miệng. Eunmyeong tròn xoe mắt nhìn.
“……”
“……”
Một khoảng lặng nhẹ trôi qua giữa hai người.
“Tin đồn lan rồi hả?”
Eunmyeong hỏi khẽ. Ngôi làng nhỏ bé này, từ số đũa nhà bên cạnh đến mấy cái gối đặt hướng nào, cái gì cũng bị soi mói.
Eunmyeong cảm thấy gáy mình như bị kéo căng. Đã lan đến cả Yonghee rồi sao? Thế này chẳng mấy chốc Jjangja cũng biết, thật là đại họa. Nếu không trả nổi tiền, có khi bị đánh đến chết mất. Cái thằng vừa chơi bi-a xong mà bực là cầm cả gậy đập người ấy mà.
“Anh, em thật sự không phải…”
Yonghee lộ rõ vẻ bối rối, dùng giày đập bình bịch xuống đất.
“Á, chết tiệt, sao em lại thốt ra câu này… Đúng là đồ ngốc.”
Thậm chí còn dùng tay đập đập vào miệng mình.
“Đừng đánh mạnh thế.”
Eunmyeong lắc đầu nhẹ, bảo không sao, không cần thiết đâu. Yonghee chẳng cần áy náy gì cả. Dù sao cũng toàn là sự thật.
“Em còn mấy cái lưới đan dở, phải làm nốt.”
Mỗi cái hai nghìn, năm cái cũng chỉ được mười nghìn, nhưng có hề gì.
“Á, anh…”
Yonghee ngọ nguậy chân. Có vẻ vì lỡ lời mà không biết xử trí thế nào. Eunmyeong khẽ đổi đề tài.
“Không sao đâu.”
Không phải lời nói suông, mà thực sự không sao cả. Chừng này chưa đủ làm tim anh rớm máu.
“Em đi đây.”
Quay lưng bước đi, bước chân nặng nề khập khiễng. Cảm giác như có ánh mắt ai đó đang dõi theo sau lưng, nhưng anh cố không ngoái lại. Sợ Dũng Hy sẽ áy náy thêm.
Trên đường về nhà,
Eunmyeong đi ngang qua vô số căn nhà. Ánh đèn vàng ấm áp từ những ô cửa sổ vọng ra tiếng cười rộn rã “ha ha ha”. Giờ này chắc các gia đình đang quây quần bên mâm cơm tối.
…Mình nên ăn gì đây?
Suốt một tháng trời cặm cụi may thuê, đầu ngón tay sưng tấy, mà trong tay chỉ vẻn vẹn 60 ngàn đồng.
Xa xỉ là điều cấm kỵ. Để tạm xoa dịu cơn đói, Eunmyeong ghé vào cửa hàng tiện lợi Hwang Sae.
“Cháu chào bác.”
Ông chủ cửa hàng gật đầu đáp lễ. Đang chọn hai gói mì mang lên quầy thì ánh mắt anh bỗng dính chặt vào thứ gì đó.
‘Ôi…’
Trời lạnh nên quầy siêu thị cũng bày khay bánh bao. Làn khói trắng bốc lên nghi ngút trông ấm áp vô cùng. Những chiếc bánh mịn màng, dẻo thơm như đang vẫy gọi.
“Hôm nay lại định ăn mì qua bữa à?”
Giọng ông chủ vang lên bên tai. Bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào bánh bao với vẻ thèm thuồng, Eunmyeong cúi gằm mặt như bông lúa chín trĩu hạt.
“Trưa cháu ăn muộn nên giờ chưa đói lắm.”
Dù đã viện cớ rất tự nhiên, ánh mắt ông chủ vẫn đầy vẻ xót xa thương cảm.
“Muốn bác lấy cho cái bánh bao không?”
“Không ạ, cháu thực sự no rồi.”
Mũi Eunmyeong bỗng cay cay. Dù chỉ là lời hỏi thăm, anh cũng thấy lòng ấm áp. Giữa bộ dạng tả tơi của mình, sự quan tâm chân thành ấy khiến trái tim anh co thắt.
“Cảm ơn bác.”
Dù vậy, nguyên tắc vẫn là nguyên tắc. Chị từng dặn dù nghèo đói cũng đừng làm phiền người khác.
Eunmyeong vừa trả tiền xong thì lảo đảo bước ra khỏi siêu thị. Dù trong đầu thoáng nghĩ đến bánh bao nhưng trong tình cảnh này không thể phung phí tiền vào những thứ vô bổ được. Cậu lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ ấy, nhanh chóng rảo bước. Chỉ muốn về nhà thật nhanh để nấu mì ăn cho xong bữa.
Cuối cùng cánh cổng nhà cũng hiện ra phía xa…
“…Cửa… sao thế này?”
Tim Eunmyeong đập thình thịch rồi chùng xuống. Cánh cửa nhà – trơ trẽn thay – lại đang mở toang hoác? Bước chân vốn thong thả bỗng nhanh dần, nhanh dần.