Chương 46
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 46
“Không, địt mẹ, tao đã nói rõ là không đi hẹn hò 5:5 rồi mà?”
Eunmyeong ậm ừ đáp lời. Vốn là người ít nói nhưng cậu chẳng để cuộc trò chuyện bị ngắt quãng.
“Nhưng thằng bạn cứ khăng khăng bảo phải cân đối số lượng nên mới kéo tao đi.”
Yonghee thuộc tuýp ba hoa không ngừng nghỉ, đến nỗi tai Eunmyeong gần như chảy máu vì đau.
“Mà đéo hiểu sao mấy con bé cứ dính lấy tao.”
Chai bia trên bàn đã cạn gần hết. Dù say xỉn, Eunmyeong vẫn bận rộn tính toán số tiền phải trả. Đồ nhậu 23.000 won với bốn chai bia…
Phù. Eunmyeong thầm thở dài. Mồ hôi lạnh ướt đẫm sau đầu gối. Mắt cậu không ngừng liếc nhìn giá cả trên menu.
May là đã khôn khéo mang thêm tiền phòng hờ, nhưng đây là lần đầu tiêu một khoản lớn nên cậu hơi căng thẳng.
“Này, nhìn cái này xem.”
Dù cố giữ vẻ bình thản nhưng có lẽ vẫn lộ ra nét lo âu. Nhận ra ánh mắt Eunmyeong, Yonghee nhanh tay lôi ví ra khoe.
“Hôm nay bố cho tiền mừng sinh nhật nhiều lắm! Cứ thoải mái gọi đồ đi, gọi hết đi!”
Ví cậu ta đúng là nhét đầy tiền. Nhưng dù có chết Eunmyeong cũng phải tự trả bữa nay.
“Không, hôm nay để em đãi.”
Giọng Eunmyeong khẽ rung lên “tách” một tiếng. Vai cậu nhún lên rồi sụp xuống. Người nóng ran như bị cảm, khóe miệng luôn trong trạng thái mềm nhũn.
“Vì là anh nên để em đãi. Em cũng kiếm được tiền rồi.”
Nụ cười ngớ ngẩn nở trên môi. Khuỷu tay chống bàn liên tục trượt dài. Yonghee chăm chú nhìn Eunmyeong như muốn xuyên thủng.
“Cái đồ mặt mày thế kia mà cũng…”
Hả? Eunmyeong chưa nghe rõ hỏi lại thì Yonghee lắc đầu bảo không có gì.
“…Dù sao thì! Nếu không muốn bị cướp gái thì đừng có sinh ra cái bộ mặt chết tiệt như củ khoai mọc lông lồn ấy. Địt mẹ!”
“Làm sao mà khoai tây lại có lông ở chỗ đó chứ. Không hợp lý chút nào.” Eunmyeong cười khúc khích.
Cậu chợt hiểu vì sao người ta lại thích uống rượu. Chỉ ngồi không thế này mà cũng thấy vui. Đơn giản là ngồi nhâm nhi đồ nhắm, nhấp ngục rượu vàng và nghe Yonghee kể chuyện cũng đủ khiến lòng tràn ngập hạnh phúc.
Nhờ vậy, cậu tạm thời quên đi những nhọc nhằn của cuộc sống. Cả những suy nghĩ về người đàn ông mà cậu cố tình chôn giấu trong lòng.
“…?”
Khi ý nghĩ về hắn lướt qua, nụ cười trên môi Eunmyeong vụt tắt.
Vừa mới cười đùa rôm rả như bong bóng xì hơi, bỗng Eunmyeong rũ vai xuống như mất hết sinh khí. Yonghee liền hỏi:
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Chuyện thì nhiều lắm. Nhưng Eunmyeong chẳng thể thổ lộ bất cứ điều gì. Những câu chuyện của cậu không vui vẻ hay thú vị như của Yonghee. Chúng chỉ mang đến u sầu mà thôi.
“Không có gì.”
Eunmyeong lắc đầu chậm rãi. Đột nhiên, tiếng rung “vù vù” khiến cậu giật mình.
“Chắc là anh ấy gọi.”
Âm báo rung từ chiếc điện thoại vẫn còn xa lạ với cậu. Nhớ lời dặn của người đàn ông “phải bắt máy trong 1 giây”, Eunmyeong vội vàng với lấy điện thoại từ ghế sofa.
Nhưng đã muộn. Tiếng rung im bặt.
18 cuộc gọi nhỡ.
Quán bar ồn ào với tiếng nhạc, câu chuyện của Yonghee lại cuốn hút khiến cậu chẳng nghe thấy tiếng chuông. Hay có chuyện gì xảy ra rồi? Rõ ràng cậu đã báo là sẽ về muộn mà…
Màn hình hiện 10 giờ tối. Dù sao cũng đến lúc phải về.
“Yonghee à, mình phải về đây.”
Yonghee tròn mắt:
“Về sớm thế?”
“Ừ, ngày mai còn phải đi làm.”
Yonghee bực bội đứng dậy:
“Cái việc quái quỷ gì mà ngày nào cũng phải đi thế?”
Lòng dạ Eunmyeong bỗng chốc tan nát, cậu cũng cảm thấy có lỗi. Khẽ xin lỗi rồi chập chững đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trên đường đi, cậu va phải góc bàn khiến toàn thân đau nhói, bật lên tiếng rên “Ực”.
“Anh say rồi hả?”
Yonghee cười khúc khích. Đôi mắt hắn cũng đã đỏ hoe vì rượu, nhưng sao chỉ riêng cậu bị trêu chọc thế này? Nhưng Eunmyeong vẫn vui vẻ cười hì hì, tâm trạng tốt hẳn lên.
Cậu định ra quầy tính tiền thì nhân viên chỉ về phía Yonghee đứng phía sau:
“Vị khách kia đã thanh toán rồi ạ.”
Eunmyeong tròn mắt ngạc nhiên:
“Sao thế?”
Lúc nãy Yonghee bảo đi vệ sinh một chút, lẽ nào lúc đó hắn đã tranh thủ thanh toán?
“Anh chúc mừng sinh nhật em mà.”
Yonghee vội kéo Eunmyeong ra về, tay vắt lên vai cậu. Eunmyeong bị lôi đi miễn cưỡng, miệng lẩm bẩm “Ơ ơ”.
“Sao anh lại trả tiền? Em định đãi anh mà.”
“À, thôi đi, thôi. Chỉ cần hôm nay vui là được rồi. Lần sau anh đãi Yonghee món gà nhé.”
Lòng Eunmyeong bỗng thắt lại, khó chịu vô cùng. Giá như hoàn cảnh của cậu khá hơn, đã có thể thoải mái đãi Yonghee mà không phải lo nghĩ. Cậu bất giác thở dài “Phù”.
Không nhận ra mình đang bước đi loạng choạng hình chữ Z, Eunmyeong cúi gằm mặt xuống vì buồn bã.
“Vì là sinh nhật nên em muốn đãi anh mà.”
Eunmyeong lẩm bẩm. Tay cậu chậm rãi bấm phím điện thoại.
Khi bấm dấu chấm hỏi, cậu phải hết sức thận trọng.
Tin nhắn gửi đi trong khó nhọc nhưng chẳng có hồi âm từ người đàn ông. Sau trận mưa cuộc gọi ồ ạt, đến một lúc nào đó chúng cũng im bặt. Lòng Eunmyeong cuống quýt muốn chạy ngay về khách sạn, nhưng Yonghee vẫn thong thả bước.
Dù muốn gọi cho người đàn ông nhưng có Yonghee bên cạnh nên cậu ngại để lộ. Mà nếu giục về sớm thì hôm nay là sinh nhật Yonghee, lòng lại thấy áy náy.
Hả, phải làm sao đây? Eunmyeong thở dài ngao ngán trong lòng. Chẳng hiểu nỗi lòng cậu, Yonghee bỗng chuyển chủ đề:
“Nhưng nhìn anh thế này mới thật nhỏ bé. Như một đứa trẻ vậy.”
Yonghui vươn cổ lên, dùng tay đè Eunmyeong xuống.
“Em mới là đứa trẻ đấy.”
Tự ái bị chạm, Eunmyeong nhón gót lên nhưng lực tay Yonghui mạnh hơn nhiều. Cậu bị ép xuống dần. Đúng là cơ bắp của những người làm nghề đánh cá không thể xem thường.
“Anh, để em xem chỉ tay cho nhé?”
Yonghui chộp lấy tay Eunmyeong, xòe ra rồi chăm chú nhìn.
“Nói gì đi?”
Vừa hỏi, Eunmyeong cũng cúi người về phía Yonghui. Hai vai họ chạm vào nhau. Nhưng Yonghui chỉ đờ đẫn nhìn bàn tay cậu.
“Sao trắng thế này mà lại nhiều vết thương thế?”
“Không có gì đâu.”
Eunmyeong xấu hổ, định rút tay lại.
“Nào, để xem, có phải tướng làm vua không nhé.”
Yonghui lẩm bẩm về đường sinh mệnh, nắm chặt tay Eunmyeong. Mân mê lòng bàn tay vài lần rồi bỗng reo lên, bảo đường sinh mệnh, đường tài lộc, đường hôn nhân đều tốt cả, đúng là tướng làm tướng.
Rồi đột nhiên hắn lại bảo bàn tay hai người chênh lệch quá, khiến Eunmyeong thấy bứt rứt.
“Em đúng là đồ giả mạo.”
Eunmyeong lẩm bẩm giọng bực bội. Muốn tỏ ra oai phong với tư cách là anh nhưng cứ bị chê nhỏ bé mãi, thật khó chịu.
“Anh, mai đi lúc mấy giờ? Em gọi báo thức cho nhé?”
Eunmyeong chớp mắt.
“Anh nghĩ mình sẽ dậy sớm hơn.”
Cậu đã nghe bố Yonghui nhiều lần cằn nhằn vì cậu ta ngủ nướng, đến trường muộn, không kịp ăn sáng.
“Ái chà, mặt hiền lành mà nói sự thật đau thật đấy.”
Yonghui ôm hông như vừa bị đánh, rồi bật cười khúc khích, vòng tay qua vai Eunmyeong.
Đi được một lúc, đến ngã tư phải chia tay. Eunmyeong thở phào vì sắp được gọi cho người đàn ông kia.
“Giờ anh về nhà đi, em đưa về cho.”
Bất ngờ, Yonghui buông lời không ngờ.
“Đưa anh?”
Eunmyeong giật mình. Suýt nữa thì tỉnh rượu.
“Không, không cần đâu.”
Eunmyeong lắp bắp.
“Đằng nào đường đi cũng khác hướng.”
“Say khướt thế này về nhà là bị mẹ đánh đòn đấy, anh muốn tỉnh rượu chút đã. Để em đưa anh về. Vừa đi vừa nói chuyện với nhau cũng hay mà.”
A, điều đó thật sự rất khó xử. Yonghee là đứa trẻ lớn lên trong gia đình êm ấm, chỉ biết đến những điều tốt đẹp. Eunmyeong không muốn cho cậu ta thấy thế giới mình đang sống, những cảnh tượng tàn khốc.
Không còn cách nào khác, Eunmyeong đành phải thổ lộ sự thật.
“Yonghee à, anh thực ra không còn sống ở đó nữa.”
Yonghee chớp mắt chậm rãi. Một sự im lặng kỳ lạ trôi qua giữa hai người. Không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo.
“Vậy anh sống ở đâu?”
Khi Eunmyeong không thể trả lời ngay, Yonghee chuyển chân đang chống nạng sang phía bên kia. Rồi bất ngờ, câu hỏi thay đổi một cách kỳ lạ.
“Anh sống với ai?”
Không biết có phải do tâm trạng không, nhưng biểu cảm của cậu ta trở nên đầy vẻ bất mãn. Giọng điệu như đang chất vấn. Eunmyeong nghẹn lời, chỉ biết mấp máy môi. Yonghee cúi đầu về phía Eunmyeong – người thấp bé hơn mình.
“Anh, và cái điện thoại đó.”
Yonghee hạ giọng xuống tối đa. Eunmyeong nuốt khan. Một sự căng thẳng kỳ lạ lan tỏa.
“Ý em là, về cái điện thoại của anh ấy.”
Yonghee ngắt lời nhiều lần. Rốt cuộc cậu ta đang định nói gì vậy? Đột nhiên, Eunmyeong cảm nhận được ánh mắt từ phía bên cạnh. Cậu từ từ quay đầu sang.
Một chiếc xe đen từ từ tiến lại gần từ phía đối diện. Dáng xe dài thượt, ánh lên màu đen lạnh lẽo như da rắn, hoàn toàn không hợp với khu phố yên tĩnh và bình lặng này.
Cũng chính là chiếc xe mà Eunmyeong đã chờ đợi nhiều lần trước cửa hàng sushi.
Là người đàn ông đó.
Cửa trước bật mở, một bóng người to lớn bước xuống. Người đàn ông mặc chiếc áo khoác dài màu đen chấm gối.
Gió lạnh ào qua, tà áo dài bay phần phật. Trong bóng tối, người đàn ông đứng đó đón gió trông như một con quỷ gọi chết chóc.
“A…”
Eunmyeong bỗng cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cổ cậu co rúm lại. Ý nghĩ phải chào hỏi người đàn ông kia thậm chí còn chưa kịp nảy ra trong đầu, cậu chỉ đứng đơ ra như tượng băng. Tất cả là do cái không khí âm u tỏa ra từ hắn.
Bất chợt, người đàn ông khẽ mấp máy môi. Đôi mắt hắn không chớp lấy một lần, khoảng cách giữa hai người đủ xa để Eunmyeong không nghe rõ, nhưng dường như…
“Giết quách đi nhỉ?”
Có vẻ như hắn đang thì thầm như thế. Một cơn rùng mình lạnh toát lan khắp cơ thể cậu.