Chương 53
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Chương 53
Eunmyeong lếch thếch trở về khách sạn, hai vai rũ xuống mệt mỏi. Tưởng rằng sẽ chỉ có bóng tối chào đón mình, nào ngờ đèn vẫn sáng. Trên ghế sofa, một người đàn ông đang ngồi đó. Thân hình hắn to lớn đến mức lưng rộng ngang cả chiếc ghế.
Eunmyeong bối rối không biết phải làm sao. Đây gần như là lần đầu tiên có chuyện người đàn ông về trước mình như thế này.
Dù hắn chẳng thèm ngoảnh lại nhìn, Eunmyeong vội cúi đầu chào:
“Con… con đã về ạ…”
Rồi cậu đứng nép vào một góc như kẻ có tội. Dạo này bầu không khí thật kỳ lạ, khiến cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Người đàn ông vẫn như xưa, chỉ có cậu là cứ bồn chồn như kẻ mắc tiểu.
Eunmyeong mím chặt môi rồi lại thả lỏng. Trên đường về, cậu đã thoáng nghĩ: Hay là nói với ông chủ? Kể rằng mình đang bị Jjangja đe dọa, bắt phải về trại trẻ mồ côi lấy thuốc. Biết đâu ông chủ sẽ giúp mình?
Cậu suy nghĩ về người đàn ông. Ai nấy đều bảo hắn là kẻ xấu xa, công việc của hắn chẳng khác gì cho vay nặng lãi.
Cuối cùng, cậu đi đến kết luận: Sao hắn lại giúp mình chứ? Chuyện này đâu liên quan gì đến hắn.
Eunmyeong lục lọi trong túi áo khoác, lấy ra phong bì lương:
“Thưa ông chủ, đây là lương tháng này ạ.”
Cậu đưa phong bì bằng cả hai tay. Người đàn ông không vội nhận mà chỉ im lặng quan sát. Eunmyeong trông như chú chó mệt mỏi. Mái tóc cắt ngắn lộ ra chiếc cổ mảnh mai càng tô thêm vẻ yếu ớt, gương mặt xanh xao với đôi má hóp lại.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua bàn tay Eunmyeong. Vết bỏng từ nồi canh cay giờ đã đỏ ửng và sưng tấy, nóng rát như có trái tim mới đập trong đó, chắc chắn sẽ phồng rộp lên.
Eunmyeong vội khép bàn tay lại:
“Hai triệu rưỡi ạ.”
“Vậy trong tay còn bao nhiêu?”
Eunmyeong khụt khịt mũi. Bàn tay đang đưa ra phong bì dần buông thõng xuống.
“Ba trăm ngàn ạ.”
Người đàn ông như thể mất hứng, dùng mu bàn tay đập mạnh vào phong bì.
“Ba trăm? Đồ khốn, mày nghĩ số tiền đó đủ sống cả tháng à?”
Eunmyeong buông rơi phong bì một cách vô lực. Những tờ tiền lòi ra từ miệng phong bì bị xé toạc.
“Nhưng mà…trả nhanh hơn một ngày cũng tốt cho sếp mà…”
Eunmyeong lẩm bẩm. Ánh mắt cậu dán vào phong bì lương rơi dưới đất. Cả tháng vật lộn chỉ gói gọn trong cái phong bì nhỏ bé ấy.
Sao ông ấy lại nổi giận nữa nhỉ?
Eunmyeong chẳng hiểu mình phải làm gì cho vừa lòng người ta. Lúc không làm việc bị mắng là lười biếng, giờ làm việc trả nợ lại thấy ông ta chẳng vui chút nào.
Eunmyeong liếc nhìn phần thân trên của người đàn ông. Hôm nay ông ta lại mặc chính chiếc áo sơ mi cậu đã là ủi.
Như mọi khi, mùi cơ thể đậm đặc tỏa ra. Cứ thế này, Eunmyeong lại trở thành con chó tội nghiệp ngày nào, chảy dãi mỗi khi thấy đồ ăn, sống lại những ký ức cũ.
Ánh trăng xanh xao xuyên qua bóng tối, và người đàn ông quay lưng với vầng trăng. Cánh tay rắn chắc vòng qua người cậu, hơi ấm áp nơi ngực, nhịp tim đập thình thịch, giọng nói an ủi cậu.
Giờ đây, người đàn ông phì phèo điếu thuốc bằng tay phải, dùng gót giày trái nghiến nát đầu lọc. Tất cả đều là những thói quen của người đàn ông mà Eunmyeong đã thuộc nằm lòng.
Trái tim cậu chùng xuống. Bức bối đến nghẹt thở. Cậu không biết phải buộc trái tim lang thang vô định này vào đâu.
Có lẽ Eunmyeong đã mệt mỏi. Cậu từng đến bờ biển, dạo qua chợ cá. Lang thang vô định khắp nơi nhưng mỗi lần như vậy chỉ càng thấm thía nỗi cô đơn.
“Đưa tay đây.”
Giọng nói từ phía trước khiến Eunmyeong ngẩng nhẹ đầu. Qua mái tóc rủ, cậu thấy đôi mắt người đàn ông.
“Đưa tay mày ra.”
Sao đột nhiên lại đòi tay…
Dù sao cậu cũng chẳng thể từ chối. Eunmyeong đưa tay ra ngoan ngoãn, người đàn ông bĩu môi chép miệng.
Người đàn ông thò tay xuống dưới bàn sofa, lấy ra một hộp cứu thương. Hắn mở hộp bừa bãi, bóp ra một lượng kem dày đặc rồi dùng ngón cái xoa đều lên vết thương của Eunmyeong.
“Á…”
Nóng rát. Eunmyeong đau quá định rụt lại, nhưng người đàn ông chỉ nhíu mắt, thở dài “xì” một tiếng. Cuối cùng, cậu đành phải phó mặc cơ thể mình trong tay hắn.
Sao hắn lại chăm sóc vết thương của mình nhỉ? Eunmyeong thắc mắc.
Bản thân cậu vốn là kẻ vô dụng trên nhiều phương diện, đôi tay lại càng chẳng có gì đáng nói. Da trắng bệch mà đầy những vết thương chồng chất. Khi đan lưới, khi làm phụ bếp ở tiệm hải sản, khi cầm dao, khi đụng vào lửa – chuyện bị thương đã thành chuyện thường ngày.
Viện trưởng từng bảo cậu có khuôn mặt khá ưa nhìn nên ít nhất phải giữ gìn nét mặt. Phải chăng người đàn ông này cũng sợ thứ hàng hóa của mình bị sẹo xấu xí?
Hay hắn đối xử tốt chỉ vì sợ giá trị hàng hóa giảm sút nếu có vết xước?
Nhưng thật lòng mà nói, Eunmyeong ước gì hắn đừng làm thế. Bởi nếu cậu thực sự chỉ là một món đồ, thì dù có đánh bóng hay tẩy rửa thế nào, cũng chẳng thể nào nhen nhóm cảm xúc trong lòng…
Eunmyeong vốn yếu lòng trước sự tử tế của người khác. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc run rẩy như chú chó con bên bờ liễu trước cơn gió nhẹ, tim đập thình thịch, thân thể co rúm lại vô cớ.
Người đàn ông lấy ra cuộn băng gạc, bật lửa hơ qua để khử trùng.
“Ngài… ngài làm gì vậy?”
“Khử trùng.”
Ánh mắt vô hồn thoáng lướt qua khuôn mặt cậu. Eunmyeong co duỗi ngón chân. Không thể mân mê trái tim mình, nên cậu đành cử động những thứ có thể co duỗi – ngón tay, đầu gối, cổ, vai – cứ thế gập rồi duỗi.
Người đàn ông quấn băng quanh bàn tay Eunmyeong. Hắn bật cười khẩy.
“30 triệu mà cứng như đá vậy.”
Đôi mắt hắn cong lên đầy tà ý. Eunmyeong bỗng thấy mình như chú vẹt bị chọc tức, lòng dâng lên cảm giác muốn nói điều gì đó.
“Thưa Sajang-nim, ngài ơi…”
Eunmyeong đã mấp máy môi nhiều lần. Những lời mà cậu vẫn luôn giấu kín trong lòng, giờ đây cậu thực sự muốn thổ lộ ra.
“Em… em vừa đến thăm chị ấy mấy hôm trước.”
“Ừm?” Người đàn ông nhướng lông mày lên rồi hạ xuống như một thói quen.
“Chị ấy sống rất tốt ạ. Mặc vest trông rất đẹp trai.”
Lời nói bật ra ngẫu hứng có vẻ hơi đột ngột, nhưng thực ra Eunmyeong chỉ muốn nói lời cảm ơn.
Ý định kể với người đàn ông rằng cậu đang bị Jjangja (짱자) đe dọa đã tan biến từ lâu. Suy nghĩ của cậu chỉ dừng lại ở việc muốn bày tỏ lòng biết ơn với hắn.
Mấy ngày qua, bầu không khí giữa họ lạnh như băng, không có chút khoảng trống để thở. Ánh mắt họ hiếm khi chạm nhau, và mỗi khi bàn tay hắn chạm vào, Eunmyeong giật mình như bị bỏng.
Dù là một kẻ xấu, nhưng đôi khi hắn cũng tỏ ra tử tế với cậu, và cậu muốn cảm ơn vì điều đó…
Nhưng không hiểu sao, lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, chỉ khiến cậu xoay vòng trong bối rối. Cảm giác ngượng ngùng như có một lớp lông tơ mềm mại cứ luồn qua tim cậu.
Vì vậy, thay vì nói, Eunmyeong quyết định dâng lên thứ mình có thể. Cậu thọc tay sâu vào túi và lấy ra thứ mà cậu đã giữ bên mình như một bùa hộ mệnh, rồi mở ra trước mặt người đàn ông.
Dưới ánh đèn, chiếc bật lửa mà cậu đã đắn đo mãi mới mua ở chợ lộ ra.
“Sajangnim (사장님), em mua cái này… để tặng ông.”
Một thứ nhỏ bé, tầm thường, thậm chí là tồi tàn. Ngay khi đưa ra, cậu đã cảm thấy xấu hổ đến mức muốn nhanh chóng nắm chặt tay lại để giấu nó đi.
“Nó chỉ có năm nghìn won thôi ạ. Nếu ông không thích vì nó rẻ tiền, ông có thể vứt đi.”
Nhưng dù sao đi nữa, nếu hắn có một chút khoan dung để nhận nó…
“Vì ông đã mua đồ mới rồi…”
Cậu nhỏ nhẹ thêm và liếc nhìn phản ứng của hắn. Dù biết rõ hắn không phải kiểu người biết quan tâm đến người khác, cậu vẫn sợ hắn cảm thấy phiền.
Nhưng người đàn ông chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Eunmyeong. Nếu ai đó nhìn thấy, có lẽ sẽ tưởng hắn đang xem tướng số cho cậu.
Im lặng kéo dài quá lâu. Cuối cùng, ngay khi Eunmyeong định nắm chặt tay lại, người đàn ông đập mạnh bàn tay xuống bàn.
“Á!”
Eunmyeong giật mình nhảy khỏi chỗ ngồi. Cậu đang thắc mắc tại sao hắn lại hành xử bạo lực như vậy thì người đàn ông mở rộng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay rộng lớn, chiếc bật lửa hình rắn bằng kim loại đã bị nghiền nát tan tành. Xoẹt xoẹt, những mảnh vỡ văng tung tóe trên tấm thảm.
Người đàn ông lấy đi chiếc bật lửa hình hổ từ tay Eunmyeong rồi nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Kiếm được nhiều tiền rồi lại tiêu pha phung phí thế này à? Năm mươi triệu không phải toàn bộ tài sản của em sao?”
Không phải năm mươi triệu đâu. Eunmyeong lẩm bẩm nhỏ.
“Với lại… cái này cũng không đắt lắm đâu…”
Người đàn ông rút một xấp tiền từ phong bì rồi nhét vào túi quần của Eunmyeong.
“Đi mua bánh kẹo mà ăn đi. Gầy quá thì vuốt mông không còn thú vị nữa.”
Những tờ tiền cắm đầy vào chiếc túi quần mỏng manh, khiến nó phồng lên một cách kỳ lạ. Người đàn ông cười khúc khích, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào bẹn của Eunmyeong.
“Xem kìa, chắc em nhận được nhiều tiền boa lắm nhỉ?”
Tùng tùng, tiếng vỗ khiến Eunmyeong giật nảy người, vai run lên. Cậu hoảng hốt trước câu nói thô tục không thể tin nổi, chỉ biết khẽ đáp:
“Vâng…”
“Mau đi rửa chân rồi bò lên giường. Đừng lau nách.”
Tại sao lại không được lau nách, nơi mồ hôi đọng lại nhiều nhất? Eunmyeong chớp mắt, nhưng rồi không cần hỏi cũng đoán ra lý do, chỉ biết thở dài trong lòng.
Cậu lật đật bước vào phòng tắm. Xèo xèo, nghe thấy tiếng động, Eunmyeong quay lại thì thấy người đàn ông đang dùng chiếc bật lửa hình hổ châm lửa. Phụt, ngọn lửa lớn bùng lên, đốt cháy đầu điếu thuốc với sức nóng khác thường.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông nhướng lông mày như thể đang hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
“Không có gì ạ.”
Khóe môi đỏ mọng của Eunmyeong, vốn đang buông thõng yếu ớt, bỗng cong lên mềm mại. Một nụ cười như móc câu thoáng hiện trên khóe miệng.
Eunmyeong cảm thấy vô cùng yên tâm. Dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, ít nhất cậu cũng không phải hối hận vì đã không tặng chiếc bật lửa.
“Phải rồi, dù sao cũng không để lại nuối tiếc…”
Cậu thì thầm trong lòng, đôi mắt nhìn xa xăm về phía người đàn ông đang đứng đó.