Chương 55
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Chương 3
Bóng tối bao trùm khắp nơi không chừa một kẽ hở. Sợ có người phát hiện đèn sáng, Eunmyeong không dám bật điện, chỉ dùng đèn flash điện thoại soi sáng.
Dưới ánh đèn xanh mờ, cậu hối hả lục lọi mọi ngóc ngách. Mở hết ngăn kéo, lật từng quyển sách kiểm tra. Cẩn thận dò xét cả túi gậy golf.
Nằm bò dưới sàn, Eunmyeong lục soát từng khe ghế sofa nhưng chỉ thấy trống rỗng. Không có. Chẳng thấy ở đâu cả.
“Đã tìm khắp nơi rồi mà… Rốt cuộc nó ở chỗ nào chứ?” Eunmyeong bực bội dậm chân. Trong lòng nôn nóng như lửa đốt, vừa lo sợ có người bất chợt xuất hiện nên cứ liếc nhìn ra cửa sổ hoài.
Lễ hội bình minh chắc phải qua sáng mới xong, nhưng nỗi bất an vẫn từng chút một gặm nhấm Eunmyeong.
“Thuốc kích dục rốt cuộc ở đâu? Liệu có thật sự ở đây không?” Eunmyeong cắn môi khô nẻ, mắt đảo khắp phòng trong hoang mang.
“…”.
Đến mức này, cậu nghi ngờ mình lại bị trêu chọc như lúc ở tàu. Cái tên suốt đời đối xử với cậu như kiến thợ ấy mà. Có khi hắn cắt chân tay cậu ra, dùng kính lúp đốt chết rồi cười khoái trá bảo “chỉ là trò đùa thôi” cũng nên.
Eunmyeong đờ đẫn đứng giữa phòng hiệu trưởng. Dù lớn khôn hơn xưa, mọi đồ đạc vẫn sừng sững đáng sợ như thuở nhỏ. Có lẽ đó là áp lực tâm lý chăng?
Bỗng tầm mắt dừng ở phòng lò sưởi. Nơi cậu chưa từng dám bén mảng.
“Phải chăng ở đó…?”
Nơi chỉ hiệu trưởng mới lui tới, lại không có két sắt trong phòng.
Hơn nữa, với lũ trẻ từng bị nhốt trong đó, nó như căn phòng kinh dị nên dù nghịch ngợm đến mấy cũng chẳng dám bước vào.
Người đàn ông kéo Eunmyeong đi một cách mạnh mẽ. Cậu không thể từ chối nên đành bước từng bước chậm rãi. Rồi đột nhiên lùi lại một bước. Cuối cùng vẫn chỉ là giậm chân tại chỗ. Eunmyeong đờ đẫn nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt.
Nỗi sợ hãi bám lấy cổ chân cậu. Liệu mình có thể bước vào được không?
Nếu vào trong mà không tìm thấy gì, Jangja sẽ lại lôi chị gái cậu ra để đe dọa, bắt cậu phải xuất hiện.
Hình ảnh người chị thoáng hiện trong tâm trí Eunmyeong: mái tóc ngắn gọn gàng, tấm thẻ tên màu vàng, những mảnh giấy ghi chú chi chít kế hoạch tương lai… và bước đi khập khiễng.
Từ từ, cậu bước một bước. Rồi thêm một bước nữa. Eunmyeong cảm nhận từng bước đi của mình, chậm rãi tiến về phía phòng nồi hơi.
Và cuối cùng, cậu đã đứng trước cánh cửa đó. Tay nắm lấy tay cầm, mở ra. Cót két – âm thanh rợn người khi tay nắm cửa xoay tròn.
Thứ đầu tiên ập vào Eunmyeong khi cánh cửa mở ra là một lớp bụi trắng xóa. Khụ khụ! Cậu ho sặc sụa.
“…Hứp.”
Tầm nhìn mờ mịt, cậu giơ chiếc điện thoại người đàn ông tặng lên để soi đường. Ánh sáng trắng xanh lóe lên chói lòa.
Nơi này thật sự rất chật. Vừa đủ cho một người vào – mà nếu là người lớn thì phải khom lưng mới lọt. Cũ nát và bụi bặm đến kinh người.
Khi cậu đứng yên nhìn, hình ảnh bản thân thời nhỏ co ro trong góc phòng thoáng hiện. Eunmyeong nhắm nghiền mắt rồi quay đầu đi.
Bên hông, một bồn chứa nồi hơi gắn trên tường. Dù biết không thể, nhưng dường như cậu nghe thấy tiếng o o phát ra từ đó.
Eunmyeong từ từ, rất chậm rãi tiến lại gần và dò dẫm xung quanh. Khi cậu thò tay sâu vào phía sau bồn chứa, đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó mềm mại.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ đâu đó.
“…….”
Không rõ là tiếng vọng từ hành lang hay tiếng ồn ào gì đó, nhưng chắc chắn đó là giọng người. Thịch – trái tim cậu như sụp đổ trong khoảnh khắc.
Eunmyeong vội vã hoảng hốt. Cậu nhanh chóng nhét đầy hai túi thuốc kích dục vào trong áo. Giữa lúc đó, tiếng bước chân ngày càng gần hơn. Nếu bây giờ bước ra ngoài, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Ôi, làm sao bây giờ?”
Bị nhốt trong phòng lò hơi còn kinh khủng hơn cả chết, nhưng bên ngoài cũng chẳng khác gì chỗ trống trải. Nơi duy nhất có thể trốn được chỉ còn căn phòng này thôi.
“Thật là xui xẻo…”
Bất đắc dĩ, Eunmyeong đẩy nhẹ cửa phòng lò hơi đóng lại. Cắn chặt môi, cậu tắt luôn màn hình điện thoại – thứ ánh sáng duy nhất đang chiếu rọi cho mình. Eunmyeong chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Rồi tiếng “cót két” vang lên, cửa mở ra. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến lông tóc dựng đứng. Không lẽ là viện trưởng? Tim đập thình thịch như cối giã gạo nơi bụng dưới. Đúng là “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, giờ cậu mới hiểu vì sao từ nãy đến giờ luôn cảm thấy bất an.
Eunmyeong nhắm nghiền mắt lại. Trong đầu cố gắng tự thôi miên: Đây không phải phòng lò hơi, không phải phòng lò hơi…
Giữa ý thức đang dần chìm vào trạng thái mơ hồ, có giọng nói vang lên:
“Vâng, thưa Chủ tịch.”
Đó chắc chắn không phải giọng lạ. Chất giọng khàn đặc như ngậm đầy tàn thuốc, nhưng cách nói chuyện lại mềm mại một cách không hợp với vẻ ngoài thô ráp.
Chủ tịch Kang Pyeongwon. Mắt Eunmyeong bỗng mở to.
Ôi, sao Chủ tịch lại ở đây? Câu hỏi hiện lên trong đầu. Rõ ràng trước khi ra ngoài, ông ấy còn đang nằm trên giường, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở trại trẻ mồ côi?
Tiếp theo, cậu nhớ đến những viên thuốc giấu trong túi. Vùng đùi như bốc cháy khiến Eunmyeong cố ý nín thở.
Người đàn ông này vốn cực kỳ nhạy cảm với loại thuốc này. Nếu bị phát hiện cầm trên tay, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp. Hơn nữa, trước khi ra ngoài cậu còn nói dối là đi làm kiếm tiền. Mọi thứ đang trở nên tồi tệ nhất có thể.
Giọng nói của người đàn ông vang lên từng đợt:
“Em bé Eunmyeong của chúng ta xinh đẹp và dễ thương lắm phải không?”
Chương 1
Tin tức về tôi đã bị rò rỉ. Trong cuộc điện thoại, giọng nói của người bên kia không thể nghe thấy. Nhưng lúc nãy, tôi đã gọi người đó là “Chủ tịch”.
Trước mắt Eunmyeong, cảnh tượng đã thấy trước thang máy hiện lên. Chủ tịch Ko đứng cạnh Giám đốc Kang Pyeongwon. Hai người họ đang bàn luận về tôi. Cảm giác của Eunmyeong trở nên nhạy bén như có râu bám vào tai.
“À, cánh tay của cậu ta dễ thương lắm hả? Có vẻ ngài đã có dịp sờ thử rồi.”
Ha ha, người đàn ông cười. Tiếng cười không cao không thấp, nghe sao mà lạnh lùng và trống rỗng. Eunmyeong cựa quậy. Ngay lúc đó, “tạch” – một tiếng động vang lên. Một gói ma túy suýt rơi ra từ túi đã rơi xuống sàn.
“Cậu ta rất biết nghe lời và ngoan ngoãn, nếu sinh ra làm chó chắc cũng được nuông chiều trong nhà giàu…”
Giọng nói trôi chảy của người đàn ông đột ngột dừng lại đúng lúc đó.
Eunmyeong đứng im như cá bị chặt đầu trên thớt. Mọi dây thần kinh đều hướng ra phía cửa.
Chẳng lẽ họ đã nghe thấy? Suy nghĩ thoáng qua.
“À, chờ một chút.”
May mắn thay, người đàn ông lại tiếp tục nói.
Tôi tưởng ngực mình nổ tung. Eunmyeong ôm chặt lấy ngực. Tim đập quá nhanh và mạnh, sợ đến mức muốn chạy đến xin lỗi người đàn ông, van xin tha mạng.
“Không, nghe tiếng sột soạt nên tưởng có chuột con.”
Ừm, người đàn ông khẽ cười trong cổ họng rồi cúp máy.
“Vậy hẹn gặp ngài thứ Hai.”
Cuộc gọi kết thúc. Eunmyeong quỳ xuống cạnh tường, tim vẫn đập thình thịch. Rồi tiếng giày “lộp cộp” vang lên. Không phải đến gần mà đang xa dần.
Có lẽ họ đang rời đi.
Ngay cả khi không còn nghe thấy gì nữa, Eunmyeong vẫn cố tình không ra ngoài ngay. Cậu tính toán thời gian dư dả như từng làm ở trại trẻ mồ côi. Trong lúc đó, cậu thậm chí không thể thở bình thường.
Khoảng hơn 10 phút trôi qua. Eunmyeong thở hổn hển trong cổ họng, ngột ngạt đến mức tưởng chừng nội tạng đảo lộn.
Thấy đã đủ, cậu vội vã thoát khỏi phòng đun như chạy trốn. Bàn tay nhẹ nhàng mở cửa phòng hiệu trưởng, bóng tối hành lang bao trùm lấy Eunmyeong.
“Phù… Không có ai—”
Vừa nghĩ thế, cậu chợt cảm nhận sự hiện diện. Không, chính xác hơn là ngửi thấy mùi.
Xèo —
Một tiếng động vang lên, ngọn lửa bật sáng trong bóng tối. Ngón cái to lớn ấn mạnh vào bật lửa hình hổ, ánh sáng lóe lên làm lộ ra đường nét quai hàm cứng rắn cùng đôi môi mỏng.
Chiếc miệng vẽ nét cười đầy đe dọa nhếch lên.
“Em cứ xuất hiện ở những nơi bất ngờ thế.”
Một cơn rùng mình ghê rợn chạy dọc sống lưng. Tim đập thình thịch theo nhịp điệu cuồng loạn mà Eunmyeong không thể bắt kịp.
Nụ cười đậm nét kéo dài đến tận mang tai, giọng nói trầm khàn vang lên:
“Em bảo là đi phơi lưới…”
Cảm giác như mặt đất dưới chân sụp đổ, đầu óc quay cuồng. Eunmyeong nhắm mắt rồi mở ra đầy hoảng hốt.
“Rõ ràng bé cưng đã khua môi múa mép như thế mà.”
Phù —
Làn khói cay nồng xộc lên, hương thơm hoang dại của cỏ cây xuyên thẳng vào lồng ngực Eunmyeong.
Người đàn ông tưởng đã đi xa, giờ đứng chễm chệ trong bóng tối.
Có r đó b
Cảm ơn nhóm dịch :)))