Chương 56
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Chương 4
“Trên tàu, thuyền trưởng đột nhiên có việc bận nên em đến gặp Viện trưởng…” Eunmyeong thốt ra hai câu như người bị đâm vào hông, rồi bị chặn lại bởi giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến câu nói bị cắt đôi.
“Ồ? Lạ nhỉ.”
Hàm của người đàn ông nghiêng sang một bên. Và nụ cười thường thấy trên môi hắn trông độc ác như lưỡi rắn hổ mang trăm tuổi.
“…Cái gì lạ ạ?”
“Mày từng nói là ghét thằng viện trưởng đến phát điên mà.”
Eunmyeong hít sâu vào. Lồng ngực nhỏ hẹp căng cứng. Câu nói lảm nhảm lúc nửa tỉnh nửa mê trong vòng tay người đàn ông đập mạnh vào đầu cậu.
“Viện trưởng… đánh em.”
Đúng vậy, lúc đó cậu đã nói với người đàn ông như thế.
“Ông ấy bảo em là thằng tàn tật, cứ thế mắng em, còn nói bố mẹ em vứt bỏ em vì thế. Dù em nghĩ mãi cũng không tin là mình bị bỏ rơi vì lý do đó, nhưng ông ấy cứ bảo em là đồ ngốc.”
Dù là vì say ngủ hay sốt cao, cậu đã thốt ra những lời vô nghĩa đó. Không một chút tự trọng hay e ngại. Eunmyeong, chìm sâu dưới đáy bụng, đã lột trần đáy lòng mình cho người đàn ông xuyên qua bóng tối đến với cậu.
Tại sao mình lại làm thế nhỉ? Cảm giác hối hận trào lên như thủy triều nuốt chửng cậu.
Đây không phải là con chó chỉ cần vài cử chỉ đã lật bụng ra khoe… Eunmyeong cuống cuồng tìm lý do bào chữa.
Thứ lóe lên trong đầu cậu là tấm thiệp chúc mừng có dòng chữ “Cha mẹ, con yêu cha mẹ” mà cậu đã thấy vài ngày trước.
“Dù sao ông ấy cũng… giống như cha mẹ của em, sắp đến ngày lễ nên em đến thăm.”
Dĩ nhiên Eunmyeong lớn lên mà chẳng biết gì về tình yêu của cha mẹ. Dù thế nào đi nữa, cảm xúc cậu dành cho viện trưởng chắc chắn chẳng giống chút nào.
“Phải rồi. Mày từng nói là thích ôm ấp bất cứ đứa nào mà.”
“Ngươi vừa nói gì cơ?” Hóa ra không phải điều gì khác, chính là lời nói dối ngớ ngẩn mà Eunmyeong từng bịa ra để thoái thác. Rằng cậu thích được người khác ôm ấp… Giờ nghĩ lại, quả là lời nói vô lý đến tức cười. Xung quanh cậu ngoài chị Eunjoo ra chẳng còn ai khác.
“Vâng… đúng vậy.”
Eunmyeong gượng cười gật đầu đồng ý với lời người đàn ông. Một lời nói dối trắng trợn. Dù chẳng ai nghe thấy nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ, hai vai khẽ co rúm lại.
“Chà, suýt nữa ta đã hiểu lầm.”
Hiểu lầm cái gì chứ? Trong lòng sợ hãi, Eunmyeong chỉ muốn bỏ qua chuyện này, nhưng nếu tỏ ra giấu giếm quá mức lại càng đáng ngờ.
Vì thế, cậu cố ý hỏi một cách thận trọng:
“Hiểu lầm gì ạ?”
“Ta tưởng em bé đang toát mồ hôi lạnh vì nói dối.”
Nghe hắn nói xong, Eunmyeong mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm. Từng kẽ tay ứa mồ hôi, tưởng chừng như sắp chảy thành dòng. Bản thân cậu cũng…
“Tưởng em đang nói dối ta.”
Eunmyeong nuốt khan, cổ họng rát bỏng như vừa nuốt phải hòn đá.
“Nhưng có vẻ như ‘ông bố’ Viện trưởng của em đã đi vắng rồi.”
Vậy ta về chứ? Người đàn ông lên tiếng. Eunmyeong gật đầu nhẹ.
Hắn ra hiệu bảo cậu ra khỏi phòng Viện trưởng. Eunmyeong chần chừ. Làm sao bây giờ? Thuốc kích dục mang theo chỉ vỏn vẹn năm gói nhét túi, nắm chặt trong lòng bàn tay. Chừng ấy chắc chẳng đủ thỏa mãn tên khốn này, thật là đại họa.
Lòng dạ rối bời, Eunmyeong bước theo người đàn ông dọc hành lang. Những cơ mặt non nớt cứ co giật không ngừng. Ánh mắt đăm đăm nhìn bóng hình cao lớn đen kịt của hắn in trên sàn. Đen đúa, to lớn. Hắn đi trước khiến cậu chẳng thể đọc được vẻ mặt.
Thật là… hoàn toàn tiêu đời rồi.
Trong lúc đó, sợ tiếng túi nilon trong túi quần bị lộ, Eunmyeong cố tình rút ngắn bước chân, bước nhanh nhẹn.
*
Trên xe trở về khách sạn. Bánh xe lăn chậm rãi trên mặt đường. Ánh bình minh phủ kín bầu trời âm u đến lạnh lùng, như một con chim bồ câu xám dang rộng đôi cánh sang hai bên.
Một sự tĩnh lặng rợn người bao trùm. Eunmyeong sợ ánh mắt kẻ khác sẽ dừng lại trên chiếc túi quần lúng túng của mình, nên đành cúi mặt vào cửa kính.
Bóng dáng người đàn ông ngồi ở ghế lái in hằn trên mặt kính.
“Em bé của anh xinh đẹp và đáng yêu quá phải không?”
Lời nói của hắn văng vẳng bên tai như nước thối đọng lại, cứ xoáy sâu vào trong đầu.
Tại sao hắn lại có cuộc trò chuyện đó với cụ Ko?
Đáng lẽ ra, đó chỉ là kiểu đối thoại mà Viện trưởng và cụ Ko thường trao đổi, nhưng sao giờ đây lại khiến cậu phải suy nghĩ mãi? Viện trưởng luôn muốn bán cậu với giá cao nhất cho cụ Ko, như kẻ khát máu.
Vậy thì người đàn ông này cũng giống vậy sao…?
Nhìn lại, tại sao Chủ tịch Kang Pyeongwon lại có mặt ở phòng Viện trưởng? Dù lúc đó Viện trưởng còn chẳng có ở đó.
Khi dòng suy nghĩ lan ra, một cảm giác khó chịu như tạp chất nổi lên.
Đúng lúc Viện trưởng biến mất thì người đàn ông này xuất hiện trong phòng…?
Cậu chợt cảm thấy một sự deja vu kỳ lạ, giống hệt cảnh tượng khi cậu gặp người đàn ông trong sân nhà mình sau khi chị gái rời đi.
Lúc nãy, vì nỗi sợ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, cậu bị ám ảnh phải giải thích với hắn nên đã không kịp nhận ra. Giờ đây, khi mọi thứ dần lắng xuống, những nghi vấn chồng chất hiện lên.
“Chủ… tịch.”
Cậu muốn giả vờ không biết và bỏ qua, nhưng không thể không hỏi.
“Tại sao ngài lại đến phòng Viện trưởng?”
“À, chuyện đó à.”
Một tiếng thở dài thoát ra từ người đàn ông. Eunmyeong nghĩ rằng hắn sẽ đưa ra một lý do hợp lý giống như cậu – dù là lời bào chữa hay sự thật.
Nhưng câu trả lời của hắn lại thuộc về một loại hoàn toàn khác.
“Em bé nói là bận việc nên không đi giăng lưới được mà.”
Eunmyeong lo lắng đảo mắt liên tục.
“Vâng, đúng là như vậy ạ.”
“Khá lắm, trả nợ xong lại bò ra biển, định vỗ mông em một cái cho đỡ tội.”
Tóc tóc, người đàn ông dùng ngón giữa gõ nhẹ lên vô lăng.
“Lại bò vào trại trẻ mồ côi.”
Tưởng nhớ quá nên định quay lại chăng? Hắn khẽ nhận xét “Vẫn còn là trẻ con thôi”, rồi thêm vào:
“Nhưng em chui qua cái lỗ chó đó à?”
“Lỗ chó” chắc là chỉ cái cửa sổ mà Eunmyeong đã lách qua.
“Trông hay hay nên tôi đuổi theo vào luôn.”
Câu nói của hắn dừng lại ở chỗ không ngờ tới. Chiếc điện thoại của Eunmyeong rơi “tóc” khỏi tay. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khiến mọi thứ trơn trượt.
“Ý ngài là… đã theo dõi con ư?”
Eunmyeong dùng cả hai tay bám chặt vào đùi. Hoàn toàn không cảm nhận được tín hiệu gì. Cậu ngước nhìn người đàn ông trong trạng thái căng thẳng tột độ. Gương mặt hắn không một biểu cảm.
Rồi đột nhiên.
Phịch, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười châm chọc trước khi bật ra tràng cười ha ha khiến ngực rung lên.
“Sợ đấy à.”
Hắn cười khúc khích như đang ngắm một con thú cưng dễ thương.
“Chú cũng là người tốt mà đúng không? Định làm vài việc từ thiện cho trại trẻ, ai ngờ giám đốc biến mất rồi.”
“…Vâng.”
Người tốt sẽ không dùng từ “làm vài việc” kiểu đó. Nghe thô tục quá. Dù sao cũng thấy kỳ lạ nhưng Eunmyeong không dám góp ý.
“Thấy lạ nên ghé trại trẻ, nào ngờ mùi háng em bốc lên nồng nặc.”
A, Eunmyeong rên khẽ. Liệu pheromone của mình đã lộ ra chăng?
Dù được nghe lý do hợp lý, cảm giác khó chịu vẫn bám lấy Eunmyeong như lớp da lột. Nhưng cậu biết nếu cố gỡ ra, chỉ khiến phần thịt non bên trong lộ ra mà thôi. Eunmyeong cắn chặt môi dưới.
Đang cúi nhìn đầu gối thì đột nhiên cánh tay bị nắm chặt.
“Ơ…?”
Người đàn ông vẫn giữ khuôn mặt vô cảm hướng về phía cửa sổ, tay thì mân mê bắp tay của Eunmyeong. Thấy cậu nhăn mặt co rúm người vì đau, hắn khẽ buông lời:
“Cánh tay đâu có thể tháo rời rồi gắn lại được, hử? Đúng không.”
Lẩm bẩm mấy lời khó hiểu xong, hắn lại như thói quen mà nheo mắt lại. Ánh nhìn gợi cảm mà đầy âm hiểm.
*
Eunmyeong nhận được tin nhắn khi đang bận rộn phục vụ. Tiếng rung “đinh đinh” vang lên khiến cậu bất an đến lạ. Lén lút ra góc quán, cậu mở điện thoại kiểm tra.
Chẳng bất ngờ khi người gửi là Jjangja.
Suốt ngày hôm đó, Eunmyeong thở dài não nề.
“Phù…”
Công việc ở quán sushi đã bận thở không ra hơi, giờ lại thêm cái thứ tên Jjangja từ đâu nhảy ra khiến tay cậu rỉ máu.
Dù vậy, chẳng còn cách nào khác, vừa tan ca cậu vội vã đến nhà Jjangja.
Eunmyeong nhanh chóng rẽ lối trong bóng tối. Lo sợ có ai đó đang theo dõi, cậu di chuyển nhanh nhẹn khác thường. Trong lớp áo phao dày, gói thuốc được giấu kín.
Hớp hển leo lên sườn đồi không một phút nghỉ, trước mắt hiện ra ngôi nhà đồ sộ như lâu đài chẳng hợp chút nào với ngôi làng chài nhỏ bé này.
“Hự… hực.”
Eunmyeong gắng gượng lấy lại hơi thở. Cẩn trọng giơ tay bấm chuông.
“Anh, em đây.”
Cánh cửa sắt kẽ mở. Đi qua cây cầu đá nhỏ dẫn vào trong, vừa đến cửa chính thì Jjangja đã phóng ra. Hắn thẳng thừng hỏi:
“Thuốc đâu?”
Eunmyeong cúi gằm mắt, thận trọng thọc tay vào túi áo phao. Đầu ngón tay chạm vào túi ni lông dính nhớp, cậu lôi nó ra.
Có r đó b
Cảm ơn nhóm dịch :)))