Chương 57
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Chương 5
“Đây.”
Eunmyeong lấy ra từ túi áo khoác năm gói thuốc kích dục Omega đã nhàu nát. Jjangja tròn mắt kinh ngạc như không thể tin nổi.
“Ê, cái đéo gì thế này? Chỉ có thế thôi à?”
Hắn lập tức túm lấy cổ áo Eunmyeong. Khụ khụ, cậu nghẹt thở, tay đập liên hồi vào bàn tay Jjangja.
“Lũ trẻ đang chờ cả đống, mày nghĩ mấy thứ này đủ không, thằng ngu?”
Hắn lôi Eunmyeong vào nhà như kéo xác. Tưởng chỉ cần đưa thuốc rồi đi, nhưng cậu giãy giụa hoảng hốt. Sức cậu đâu địch lại hắn.
“Buông ra, tôi phải về ngay…”
Ngôi nhà hắn vào chẳng khác bãi rác. Chậu cây nào cũng héo úa, bể cá lũ cá chết nổi lềnh bềnh. Chai lọ vứt bừa bãi khắp nơi, có cái vỡ tan tành. Túi bánh, quần áo nhàu nát, chăn gối, bao cao su đã dùng…
“Tụi nhóc sắp tới rồi, dọn hết đi.”
Vừa nói hắn vừa ngả vật ra sofa, thái độ trơ trẽn khiến Eunmyeong cắn chặt môi dưới. Má cậu phồng lên vì bực bội.
“Tại sao tôi phải…”
Giọng nói nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai hắn. “Hả?”
“Tại sao tôi phải dọn?”
Eunmyeong dám phản kháng dù chỉ chút ít. Giờ cậu không còn là kẻ mắc nợ Jjangja, cũng chẳng phải tay chân cho chủ tiệm sashimi.
Khi cậu hỏi tại sao phải nghe lời, Jjangja cười ha hả như nghe chuyện buồn cười, ngửa người ra sau khiến chai rượu đổ vỡ loảng xoảng.
“Ê, mày quên rồi à? Eunju con đĩ đó giao thuốc kích dục đấy. Tao mà mách cảnh sát thì mày nghĩ sao?”
Môi Eunmyeong khép chặt.
“Vậy thì anh cũng…”
Jjangja lắc đầu như kẻ điên, mặt không chút lo lắng.
“Ừ, tao cũng vô tù. Nhưng đời tao thối nát rồi. Giờ đâm xe vào người khác rồi vào tù cũng chẳng sao.”
Từ người của Jjangja bốc lên mùi thuốc lá thối rữa. Hắn dùng tay gãi mạnh vào chiếc khuyên lông mày đã đâm sâu vào da. Có lẽ do tác dụng phụ, vùng da xung quanh khuyên đã đỏ ửng lên.
“Thế còn con nhỏ Eunju thì sao?”
Hắn mở chai rượu rồi đổ ồ ạt lên lông mày mình.
“Nói làm gì nữa, con đĩ ngu ngốc đó đã phá hủy cả cuộc đời tao rồi, chắc mày cũng oán hận tao lắm nhỉ, đồ khốn.”
Ai đó đã từng nói rằng kẻ đáng sợ nhất trên đời là kẻ chẳng còn gì để mất. Thái độ ngang ngược của hắn như muốn nói: “Tao đã hết hy vọng rồi, mày muốn đâm tao thì cứ việc”, khiến Eunmyeong càng không biết phải nói gì.
Đến lúc này, cậu buộc phải thừa nhận. Không thể phản kháng thêm được nữa.
Cuối cùng, Eunmyeong nhắn tin cho ông chủ bằng điện thoại. Cậu cẩn thận nhấn vào màn hình vỡ nát để không làm đau tay mình, sau đó bấm nút gửi.
Việc đầu tiên Eunmyeong làm sau đó là đeo đôi găng tay cao su màu hồng vào.
Trong chậu rửa bát, lũ ruồi nhặng bay lượn quanh đám côn trùng bám đầy. Eunmyeong xả nước vào chậu, đổ đầy nước rửa bát rồi cọ sạch tất cả đĩa. Sau đó, cậu lấy một chai xịt côn trùng đang lăn lóc ở đâu đó và giết sạch lũ ruồi.
Xèo xèo… Khói trắng bốc lên, và thân hình cậu run rẩy sau làn khói đó.
Cậu mệt đến mức tưởng chết đi được. Vừa xong ca làm ở tiệm hải sản, toàn thân đau nhức như muốn rã rời từng khúc xương, giờ lại phải dọn dẹp cái nhà bẩn thỉu này nữa, đúng là cực hình.
Sau khi cởi đôi găng cao su đỏ, Eunmyeong hùng hục dọn dẹp phòng khách. Cậu nhặt những mảnh vỡ thủy tinh, thu gom hết chai lọ rồi giấu sau ban công. Đặc biệt khi dọn đống quần áo lót bẩn và bao cao su vứt bừa bãi, cậu suýt khóc vì cảm giác tự ghê tởm.
“Ừ, Hana à.”
Jjangja nằm dài trên ghế sofa, nghịch ngợm ngón chân trong khi đang nghe điện thoại.
“Anh đang dọn nhà sạch sẽ rồi, em cứ thoải mái đến đi, chỉ cần mang mỗi cái thân đến thôi.”
Eunmyeong đang bật máy hút bụi thì hắn phủi tàn thuốc xuống sàn nhà vừa mới lau sạch.
“À, vậy thì tao đã chuẩn bị đồ chơi chết người rồi, nên chỉ chọn mấy đứa bạn ví dày mang tới thôi.”
Eunmyeong nghiến răng rồi lại cầm máy hút bụi lên dọn dẹp.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa “ting tong” vang lên. Đôi chân Eunmyeong vốn cứ phải khom suốt giờ mới được duỗi thẳng ra.
“Anh!”
Cô gái son môi đỏ chót bước vào ôm chầm lấy Jjangja. Họ đứng ngay cửa hôn nhau đắm đuối, tiếng chụt chụt vang lên thật rõ.
Eunmyeong đứng ngây người nhìn cảnh họ mút môi nhau, thì thầm nhỏ:
“Tôi đi đây.”
Cậu định lặng lẽ bước qua, nhưng đúng lúc giày cao gót của cô gái giẫm phải đôi giày cũ nát của Eunmyeong khiến cậu bối rối. Đành phải đợi họ hôn xong vậy.
Eunmyeong cúi gằm mặt xuống sàn tránh nhìn thẳng, nhưng tiếng rên ư ử gợi tình khiến cậu không biết phải làm sao. Đầu óc cứ muốn trốn đi nơi khác.
“Mà thằng này là ai thế? Nó cứ nhìn chằm chằm lúc em hôn anh.”
“Gì cơ?” Eunmyeong giật mình ngẩng mặt lên.
“Làm gì có.”
Cậu đã cố tình không nhìn mà. Chỉ mong họ trả lại giày để cút đi như ma không làm phiền nữa.
“Thằng này á?”
Jjangja dùng mu bàn tay lau miệng rồi cười khẩy.
“Thằng đực rựa vô dụng.”
“Ơ, sao cơ?”
Cô gái chớp chớp hàng mi giả dài ngoằng.
“Em không nhớ nó à? Cùng trường cấp 2 với tụi mình mà. Thằng Omega ngày xưa ấy.”
Cô ta vỗ tay “chắc” một cái như vừa nhớ ra.
“Đúng rồi, em nhớ rồi! Hồi đó mỗi lần nó đi tiểu là lũ con trai xúm lại xem. Anh đã chơi nó chưa?”
“Không, Hana, em đang nói cái quái gì thế?”
Jjangja nhíu mày khó chịu, tay gãi lia lịa chỗ xỏ khuyên.
“Nó đéo phải Omega.”
“Thật á?”
Cô gái đôi mắt ướt át đầy hứng thú hỏi có chuyện gì vậy. Jjangja cũng nhanh chóng hòa theo nhịp, kể lại câu chuyện cũ. Hai người họ bàn tán xôn xao về Eunmyeong, vừa đánh trống vừa thổi kèn thật là náo nhiệt.
“Vậy em cũng muốn chơi với cậu ấy.”
“Cậu ấy?” Mắt Eunmyeong trợn ngược. Móng tay dài của cô gái kia chỉ thẳng vào mình.
“À, không… em có người đang chờ nên phải đi rồi.”
“Này, vô đi. Đừng có dài dòng, trước khi tao cắt lưỡi mày ra.”
Jjangja ôm eo cô gái tên Hana, giơ nắm đấm lên dọa Eunmyeong. Eunmyeong nhắm tịt mắt lại. Cậu cảm thấy bất lực đến mức muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong.
Cuối cùng, Eunmyeong bị kéo vào bữa tiệc vô lý đó như bao tải khoai bị quăng vào xó.
Ai nấy tay cầm chai rượu, tay kia kẹp điếu thuốc, ồn ào vui vẻ. Eunmyeong ngồi sát cửa ra vào, sẵn sàng chuồn bất cứ lúc nào.
“Này anh, hôm nay tụi em được nếm thử món đó chứ?”
Một tên ôm eo chàng trai đẹp mã bên cạnh hỏi. Tóc nhuộm màu xanh lòe loẹt như lon nước tăng lực.
“À, cái đó à.”
Jjangja cố ý kéo dài câu nói, liếc nhìn về phía Eunmyeong.
“Hôm nay chỉ chuẩn bị đúng 5 viên thôi.”
“Cái gì, 5 viên?”
“Gọi cả đám tới chỉ vì ngần ấy thôi à?”
Tiếng cằn nhằn nổi lên. Jjangja đứng dậy ra hiệu mọi người im lặng.
“Để tao nói cho mà nghe.”
Hắn ngậm điếu thuốc, giơ bàn tay ra hiệu “từ từ”.
“Khó kiếm lắm. Bên kia biên giới người ta phát cuồng vì thứ này. Một khi đã nếm là nghiện, cháy cả chim luôn.”
Jjangja giả vờ châm thuốc vào háng rồi la lên “nóng quá”. Tiếng cười khành khách vang lên, bầu không khí căng thẳng dịu xuống.
“Bây giờ mọi thứ đã được mua chuộc xong xuôi, chỉ cần đưa hàng vào là xong.”
Trùm Jjang quay sang hỏi Eunmyeong: “Đúng không nhỉ?” Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Eunmyeong vốn mắc chứng sợ trở thành tâm điểm, lập tức co rúm người lại như con ốc sên. Nếu phủ nhận bây giờ, chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tàn nhẫn.
“Ừ…”
Eunmyeong miễn cưỡng gật đầu.
“Thằng nhóc này là tay vận chuyển thuốc đấy. Trông như thằng thiểu năng nhưng tay nghề nhanh như cắt.”
“Ôi dào, đây là đệ của đại ca à?”
Gã đàn ông tóc xanh – kẻ đang ôm eo một chàng trai ẻo lả – hỏi. Đôi mắt hắn sáng rực lên vì hứng thú. Dù đã say khướt không vững nhưng với khuôn mặt đỏ bừng, ánh nhìn chằm chằm của hắn khiến Eunmyeong rùng mình.
“Thằng nhóc này từ bé đã là chó săn trung thành của tao rồi.”
Jjang vừa nói vừa túm lấy hai cánh tay Eunmyeong, lắc lia lịa như con rối.
“Nào, bắt đầu từ một triệu một gói trước nhé.”
Một triệu? Eunmyeong choáng váng. Ai lại đi trả tiền cho thứ này? Kỳ lạ thay, mọi người đều “ừm” lên vẻ đắn đo.
“Tôi.”
Gã tóc xanh huých tay lên khiến không khí bỗng sôi động.
“Nhưng tôi muốn xem nó uống thử.”
Hắn chỉ thẳng vào Eunmyeong. Cậu giật bắn người: “T-tôi?” Tia lửa bất ngờ bén sang khiến cậu không kịp xoay xở.
“À, cái này xin lỗi nhé.”
Jjang chắp tay cúi đầu.
“Nó là Beta, thuốc kích dục không có tác dụng đâu.”
“Hả? Thật á? Trông y chang Omega mà.” Tiếng xì xào vang lên: “Beta mà trông thế này thì phí thật”, “đm tiếc quá”.
“Tôi không quan tâm.”
Gã tóc xanh đứng phắt dậy, đẩy phăng chàng trai diện mạo xinh đẹp sang một bên, loạng choạng bước tới. Tay nhét túi quần, hắn áp sát người vào Eunmyeong.
“Đm, Beta mà bị ép tiểu không kiểm soát thì thuốc đó đỉnh lắm chứ nhỉ?”
Như đang kiểm tra giá trị hàng hóa của Eunmyeong, gã chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu. Đôi mắt ấy trông thật kỳ lạ, đồng tử giãn nở bất thường.
“Ta sẽ trả một triệu won cho thứ này.”
Câu nói tiếp theo khiến mí mắt Eunmyeong tự động sụp xuống. Rồi bất chợt, tiếng “oa” vang lên khắp căn nhà.
Giữa lúc bữa tiệc đang lên đến đỉnh điểm, Eunmyeong lại héo hon như một cây rau muối cũ kỹ.
Có r đó b
Cảm ơn nhóm dịch :)))