Chương 58
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Tập 58
58
“Không… Tại sao tôi phải ăn thứ đó chứ.”
Đầu óc Eunmyeong quay cuồng như nồi lẩu hỗn độn.
Sao một viên thuốc kích dục lại có giá tới triệu won chứ? Nó chỉ là một nắm bột vụn thôi mà. Việc bỏ ra số tiền lớn như vậy cho thứ này khiến cậu không thể nào hiểu nổi.
Hơn nữa.
“Tại sao lại bắt tôi ăn thứ đắt đỏ thế này?”
Vì lý do gì hắn ta lại ép mình nuốt thứ đắt tiền như vậy? Eunmyeong ngước mắt nhìn gã tóc xanh với ánh mắt hoảng loạn không ngừng.
“Còn hỏi tại sao? Vì nó vui như phá cỗ ấy mà.”
Gã tóc xanh cười khẩy, nhe răng ra như kẻ điên. Cái kiểu cười rung rinh đó khiến cậu thấy hắn ta chẳng khác gì một tên tâm thần.
“Vui… ư?”
Cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng Eunmyeong. Như thể cậu chỉ là một con chuột thí nghiệm vậy.
Đó là cảm giác thua cuộc đến tê tái.
Ngày ngày vật lộn kiếm sống như kéo lưới, mà tiền công nhận được chỉ vỏn vẹn hai nghìn won.
Thế mà tên khốn đó lại dễ dàng vung tay triệu won cho một nắm bột vô giá trị. Với cậu, tiền là gông xiềng, nhưng với hắn ta lại dễ kiếm như trò đùa.
“Mấy đứa mông nảy như bánh bao, mặt xinh như tranh thì lúc nào cũng đỏng đảnh. Đến cả thằng ăn mày cũng tỏ vẻ ta đây.”
Gã tóc xanh tiếp tục buông lời vô nghĩa.
“Nhưng mà mẹ kiếp, cái bộ mặt ngốc nghếch của mày đúng là dễ thương vãi.”
Ánh mắt bẩn thỉu của hắn lướt khắp người Eunmyeong, như những con giòi bò trên da thịt.
“Mày biết mút không? Đã từng thử mút cặc đàn ông chưa?”
Eunmyeong trừng mắt nhìn hắn với vẻ phản kháng. Không, thật kinh tởm… Cậu chẳng muốn dây dưa với loại người này.
“Ơ? Tao hỏi mày đã mút cặc chưa?”
Cậu không thể thốt ra lời phủ nhận, chỉ biết cắn chặt môi. Hình ảnh mấy ngày trước trong quán bar hiện lên trong đầu – bàn tay đàn ông nắm sau gáy, ép cậu xuống eo…
Cảm giác đầu dày cộm trong miệng, cột thịt cứng như chai nước khoáng – tất cả khắc sâu vào tâm trí.
Phải về khách sạn ngay. Người đàn ông kia có thể đang chờ. Nếu hắn ta hỏi sao về muộn thế này, hay tệ hơn là tìm đến quán sushi, mọi chuyện sẽ thành thảm họa. Cậu sẽ bị phát hiện nói dối.
“Mày cũng có thể kiếm tiền từ tao mà, tầm một trăm năm mươi là được rồi.”
Gã tóc xanh tự ý bô bô. Mặt Eunmyeong cứng đờ như miếng đậu phụ luộc.
“Tôi không phải Omega, ăn vào cũng vô dụng, chỉ phí tiền thôi.”
Một trăm năm mươi với Eunmyeong là số tiền khổng lồ. Một cơn sóng dữ dội trào lên trong lòng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Mình không phải Omega. Dù có nuốt thứ đó cũng không thể lên cơn động dục hay xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu đưa tay ra nhận… Eunmyeong lắc đầu quầy quậy.
“Tôi không ăn.”
Không được để bị lừa bởi những lời ngon ngọt. Dù cuộc đời ngắn ngủi, cậu đã học được bài học: đời người có thể xoay chuyển bất ngờ. Tốt nhất là đừng đặt chân vào con đường sai lầm ngay từ đầu.
Nếu sau khi ăn, hắn ta đổi giọng đòi tiền thì sao? Bảo rằng vì cậu đã ăn nên phải trả, thế là mắc bẫy không thể thoát.
“Không ăn đâu! Gào lên cũng không ăn! Làm trò hề vừa thôi.”
Gã tóc xanh bắt chước giọng trẻ con rồi cười khúc khích.
“Con nít sắp khóc nè, khóc nè.”
Tiếng cười ồn ào của đám đông vang lên khắp tầng. Eunmyeong đứng giữa họ như con khỉ trong vườn thú bị giật mất quả chuối rồi bị chế giễu.
“Này, Joongmyeong-ah.”
Thằng đầu gấu bỗng bước tới. Hắn lục túi áo khoác, lôi ra vài gói nhỏ.
“Đừng phá hỏng không khí, hợp tác đi nào?”
Nụ cười giả tạo, ánh mắt đe dọa.
“Hay muốn tao gọi điện ngay bây giờ?”
Tay hắn cầm điện thoại, màn hình hiện số của chị Eunju.
“Ừ? Muốn gọi luôn bây giờ không?”
“Hả? Hả?” Anh ta liên tục hỏi dồn, trói buộc tâm trí Eunmyeong trong vòng kiểm soát. Chỉ cần nghe thấy từ “chị gái”, Eunmyeong đã như chú chó bị xích cổ, bị lôi đi khắp nơi một cách thảm hại.
Eunmyeong từ từ lắc đầu.
“Không… đừng làm thế.”
“Chết tiệt, đáng lẽ phải làm thế sớm hơn.”
Jjangja xé toạc một túi bột. Anh ta đổ bột vào ly rượu chứa đầy chất lỏng màu vàng. Xèo xèo, âm thanh vang lên. Bột trắng không tan mà lắng xuống đáy ly thành một lớp dày.
“Nào.”
Ly rượu được đẩy về phía Eunmyeong. Cậu nghiến chặt hàm, tự nhủ trong lòng: Mình là Beta, dù có uống cái này cũng không sao đâu.
Bàn tay run rẩy cầm lấy ly.
“Oooo.”
Xung quanh vang lên tiếng reo hò đầy phấn khích.
Eunmyeong áp môi vào ly, ngửa cổ uống cạn.
Cốc, cốc, cạch.
Vị rượu kinh khủng đến mức không thể tả. Một thứ mùi vị không tên như đang cắt lưỡi cậu. Cổ họng bỏng rát.
Khi cậu nuốt nốt ngụm cuối cùng, tiếng hò reo lại vang lên.
“Chết tiệt, điên thật.”
Rồi họ chăm chú nhìn cậu, ánh mắt đầy mong đợi.
Đầu óc quay cuồng. Nhưng đó chỉ là do say, cơ thể cậu không có phản ứng gì khác. Eunmyeong ngây người ra, chớp mắt liên tục. Hàng mi dài rủ xuống một cách vô hồn.
“Gì vậy, chỉ có thế thôi à?”
“Chán quá, phá hỏng hết không khí.”
“Trông thế mà không phải Omega à?”
Những lời phàn nàn vang lên, nhưng Eunmyeong không nghe rõ. Cậu chỉ uống có một ly thôi mà.
“…Ư ư.”
Đầu đau như búa bổ. Tầm nhìn mờ đi, cậu ngồi bệt xuống cạnh ghế sofa.
“Này, đưa một triệu đây.”
Jjangja giơ tay đòi tiền gã tóc xanh.
“Chết tiệt, tốn tiền vô ích.”
Gã tóc xanh chửi thề, rút một xấp tiền từ ví và ném cho Jjangja, vẻ mặt bực bội.
Dần dần, mọi người mất hứng với Eunmyeong. Tiếng mở nắp chai rượu và trộn bột thuốc vang lên.
Gã tóc xanh pha thuốc cho đứa ngồi sát bên, như đang cho uống thuốc cảm. Dùng thìa khuấy đều rồi đút cho nó.
“Ư…”
Đứa Omega đó dần mất kiểm soát, như lên cơn động dục, cọ xát vào người gã tóc xanh và quậy phá.
Eunmyeong chỉ ngồi co ro một góc như mảnh giấy vụn.
Ý thức vỡ vụn như thủy tinh. Cậu biết mình phải đứng dậy, về khách sạn, nhưng chân tay không còn chút sức lực. Tầm nhìn mờ dần.
Reng reng. Điện thoại rung. Cậu chậm rãi lấy máy từ túi. Trên màn hình hiện lên: Sajangnim.
Cậu cố bấm nút nghe, nhưng tay cứ trượt. Cuối cùng cũng thành công.
“Sa…”
Cậu định gọi “Sajangnim”. Eunmyeong có quá nhiều điều muốn nói. Nhưng giọng nói cứ lắp bắp.
Sajangnim… Sajangnim… Xin hãy đến đón em. Đầu em đau quá, sợ lắm. Em muốn về phòng, nằm trên giường. Nếu anh ổn, xin hãy ôm em lần nữa…
Nhưng tất cả những gì cậu thốt ra chỉ là:
“Sajangnim…”
Giọng nói gấp gáp gọi tên người đàn ông.
— Không có ai à?
Giọng nói đáp lại lạnh lùng, âm trầm đầy u ám, như vang lên từ một nhà máy bỏ hoang.
— Em lại lừa dối anh.
Tiếng ồn xung quanh khiến giọng nói đứt quãng. Eunmyeong muốn giải thích: Em không cố ý lừa dối, em có lý do… Nhưng cậu không thể nói thành lời.
Tôi cứ thấy lưỡi mình dần mất hết sức lực. Đầu cứ gục xuống hụp hụp…
Rồi…
“Ai đấy?”
Một bóng đen phủ xuống đầu Eunmyeong.
“Làm gì ở đây thế, cưng?”
Trong tầm nhìn mờ ảo, một màu xanh dương loang lổ. Không phải thứ ánh sáng trong vắt như sóng biển, mà là thứ màu chói lóa đến nhức mắt. Đúng rồi, cái tên tóc xanh đó.
Đúng là đồ khó chịu, Eunmyeong lẩm bẩm trong lòng.
“Cho anh đút vào đi, hả? Để anh chọc cho nát bét ra, rồi rút ra rồi lại nhét vào.”
Chính cái anh chàng đẹp trai kia lại dính chặt lấy tên tóc xanh, lè nhè bằng cái lưỡi đã quấn lại vì say, thốt ra những lời tục tĩu. Có lẽ vì bị cho uống thuốc kích dục nên cậu ta chẳng còn phân biệt được trước sau, cứ cọ xát mông mình vào mu bàn chân tên tóc xanh.
“Á, cút ra đi, đồ khốn.”
Tên tóc xanh dùng khuỷu tay đập “cộp” một cái vào sau gáy omega. Omega rên “ưn” một tiếng rồi ngã sóng soài xuống sàn.
“Ai thế? Bạn trai à?”
Rồi tên tóc xanh vươn tay vuốt ve đầu Eunmyeong.
“Đúng là đồ phiền phức.”
Vốn định chỉ nghĩ thầm, nhưng vì say quá nên lỡ thốt ra thành lời.
“Hahaha, nhìn cưng phùng phình giận dỗi kìa, dễ thương vãi.”
Tên tóc xanh ngả người ra cười, cong cả người lại. Không muốn nói chuyện nữa. Eunmyeong chậm rãi đảo mắt. Nhưng chiếc điện thoại đang cầm trên tay bỗng “vút” biến mất.
“Trả điện thoại đây!”
Eunmyeong vươn tay lên đòi lại ngay. Nhưng vì chênh lệch chiều cao nên không thể với tới.
“Ông chủ?”
Đọc tên lưu trên điện thoại, tên tóc xanh tròn mắt.
“Này, đm! Mày đi bao nuôi à?”
Câu nói to rõ vang lên khiến mấy đứa khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía này.
“Hả? Bao nuôi?”
“Chà, tao lần đầu thấy đứa được bao nuôi ngoài đời.”
“Này, mà chắc sướng nhỉ. Là beta thì cũng chẳng lo có thai.”
Chúng nó lần lượt bình luận. Những lời nói liên tiếp như tát vào mặt Eunmyeong.
Một khoảng lặng trôi qua, đâu đó vang lên tiếng nuốt nước bọt “ực”.
“Buồn cười vãi, thế ra mày chỉ đang làm bộ làm tịch thôi à?”
Tên tóc xanh bật cười ha hả, rồi đẩy mạnh Eunmyeong ra sau. Trong tích tắc, Eunmyeong đã ngã vật ra ghế sofa, bất lực.
Tên tóc xanh lập tức chồm lên trên.
Có r đó b
Cảm ơn nhóm dịch :)))