Chương 60
nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất trên julycomic.com
Dirty Shower – Chương 60
Đời này đã bao lần bị ruồng bỏ, nhưng sao vẫn chẳng thể nào quen được.
“Hiểu ta nói gì chưa?”
Người đàn ông hỏi, Eunmyeong gật đầu với đôi mắt ngân ngấn lệ. Hắn liền bước những bước dài về phía trước. Khi đi qua cổng, hắn quay đầu nhìn quanh một cách lạnh lùng.
Eunmyeong đứng phía sau, chân dậm dậm lo lắng rồi rón rén bám theo, nép vào cánh cổng.
Chẳng mấy chốc, trong nhà ồn ào hẳn lên, rồi một tiếng thét kinh hoàng vang lên.
“Thằng chó này, mày dám xông vào nhà ai thế hả?”
Giọng của Jjangja vọng ra. Eunmyeong run rẩy vì sợ hãi, biết rõ sức mạnh của những cú đấm kia sau bao năm bị đánh đập. Dù là “sếp” đi chăng nữa, đối phương đông người quá. Đánh một chọi nhiều làm sao thắng nổi?
Eunmyeong bám chặt vào cột cổng, cổ rướn lên nhìn vào trong. Bóng người lờ mờ qua khung cửa sổ rộng, giống như ong đốt, chân tay quẫy đạp loạn xạ.
Làm sao bây giờ, làm sao…
Sếp đã bảo đừng vào mà. Nếu vào nhà, biết đâu hắn sẽ bỏ rơi mình thật.
Nhưng nếu chẳng may, người đàn ông kia bị thương thì sao? Nghĩ đến đó, Eunmyeong sợ đến mức mắt hoa lên, vội vàng nhìn quanh tìm cách.
Đúng lúc ấy, ánh mắt đẫm sợ hãi của cậu dừng lại ở viên gạch cạnh cổng. Nó trông nặng và cứng. Eunmyeong chộp lấy, nắm chặt trong tay, vung thử vài lần giữa không trung. Lần đầu cầm thứ này, cậu còn ngập ngừng.
Phải dùng nó để cứu hắn.
Nghiến răng trấn an bản thân, cậu chuẩn bị bước vào thì cánh cửa nhà bật mở.
Người xuất hiện là Kang Sajang. Kinh ngạc thay, chiếc áo sơ mi xám phủ trên người hắn đầy những vệt máu.
“Ơ… ơ…”
Eunmyeong hoảng hốt chạy đến bên hắn. Máu từ lòng bàn tay hắn chảy ròng ròng, nóng hổi và đậm mùi sắt. Mùi ngọt ngào ấy phả vào mũi Eunmyeong, khiến cậu vừa ghét bản thân vừa thấy mình ngu ngốc vì vẫn phản ứng với pheromone của hắn trong tình cảnh này.
“Làm sao bây giờ… máu…”
Eunmyeong khóc nước mắt giàn giụa, đánh rơi viên gạch từ tay mình. Cộp – tiếng động vang lên khi viên gạch rơi xuống đất. Suýt nữa đã đập vào chân, nhưng Eunmyeong chẳng buồn để ý. Chỉ biết lòng quặn đau vì người đàn ông kia bị thương do mình.
“Hu…huứt…”
Eunmyeong vừa khóc sụt sùi vừa bị người đàn ông nắm chặt cổ tay lôi đi về phía chiếc xe.
Cậu bước những bước ngắn vội vã. Dáng người đàn ông cao lớn khiến Eunmyeong phải gần như chạy mới theo kịp.
Bàn tay cậu dính đầy đất bẩn vì lăn lộn dưới đất. “Không xong rồi… ngài ấy ghét đồ bẩn mà…” – Eunmyeong nghĩ thầm.
Lên xe, cậu co rúm người lại, nắm chặt bàn tay để tránh làm bẩn ghế, dùng mu bàn tay quệt vội nước mắt. Nhưng càng lúc lòng bàn tay càng rát bỏng, nỗi tủi thân trào dâng. Chỉ chút xước nhỏ đã đau thế này, không biết ngài ấy đau đến nhường nào…
“Tất cả… đều tại em…”
Eunmyeong cố nén tiếng nấc nhưng vô tình hít một hơi nghẹn ngào. Kít – chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường. Người đàn ông im lặng nhìn xuống cậu.
“Liếm đi.”
Hắn đưa bàn tay lớn về phía Eunmyeong. Đôi bàn tay to đến mức những đường chỉ tay sâu có thể nhìn thấy rõ từ xa.
Dù đường vắng người nhưng đây vẫn là nơi công cộng. Bình thường Eunmyeong đã do dự rất lâu, nhưng lần này…
“…Vâng.”
Vừa nức nở, Eunmyeong vừa nghiêng người về phía ghế lái. Bấy lâu cậu vẫn khao khát hơi ấm của người đàn ông, may thay giờ có cớ để tiếp cận.
Cậu bò lổm ngổm lên đùi người đàn ông. Đôi môi mềm mại áp vào lòng bàn tay đẫm máu. Khi đầu lưỡi liếm nhẹ, các tế bào vị giác của Eunmyeong chạm đến tận sâu bên trong làn da ấy.
“Ưm…”
Eunmyeong run rẩy toàn thân. Một cảm giác kỳ lạ, chưa từng có ngay cả khi uống thuốc kích động Omega, xâm chiếm lấy cậu. Đồng thời, vùng dưới ẩm ướt nhớp nháp. Như thể Eunmyeong vừa tè ra quần ngay trên đùi người đàn ông, ướt sũng cả phần thân dưới.
Người đàn ông nhìn xuống vùng bẹn ướt át của mình. Đôi mắt sắc lạnh không chớp, đóng đinh vào phần mông Eunmyeong đang ngồi lên.
“Thối à?”
“Hử?”
Hơi thở từ Eunmyeong dần trở nên ngọt ngào, nồng nàn. Không khí xung quanh ẩm ướt như tiết trời mùa mưa.
“Đã đái dầm rồi à?”
Người đàn ông chà xát lòng bàn tay lên má Eunmyeong, cậu liền há miệng mút lấy ngón tay hắn, thở gấp gáp như thể chẳng nghe thấy câu hỏi.
“Giám đốc…”
Đồng tử giãn ra, giọng nói ướt át, đẫm hơi ẩm. Trong xe, mùi hoa tử đinh hương ngấm nước đặc quánh, bốc lên như thác lũ, tràn qua cả khe cửa đóng kín. Đây không chỉ đơn thuần là phát tình.
Nhận ra dấu hiệu bất thường từ luồng khí nóng, người đàn ông rút điện thoại, gọi cho ai đó.
“Dọn sạch nhân viên ở sảnh, chuẩn bị bác sĩ trong phòng.”
Mệnh lệnh ngắn gọn, dứt khoát. Hắn nhấc bổng Eunmyeong đặt xuống ghế phụ.
“Em… em không muốn…”
Như thể sợ bị bỏ rơi, Eunmyeong liên tục dụi má vào vai hắn.
“Sao thế hả?”
Vừa nói, cậu vừa lén liếc nhìn, rồi cọ cọ khuỷu tay hắn vào ngực mình – nơi hai núm vú căng cứng đang sưng đỏ. Những hành động vô thức này khiến chính cậu cũng không nhận ra.
“Ưm…”
Tiếng rên mê muội thêm phần đẫm đầy. Trước cảnh tượng một chú chó con phát tình đến mất kiểm soát, người đàn ông khẽ nhếch mép.
À, cuối cùng thì. Hắn cười, vẻ hài lòng.
“Ta là ai của em?”
“Khách… khách hàng…”
“Nói cho đúng đi.”
Cằm dưới của Eunmyeong run rẩy. Dù ý thức đang dần tan biến, cậu vẫn cố gắng vận động lưỡi, như muốn bám víu vào thứ gì đó.
“Giám đốc… chú… Kang Pyeongwon.”
Vừa lẩm bẩm, máu đỏ từ từ rỉ ra từ chiếc mũi nhỏ của Eunmyeong, chảy dọc theo nhân trung hẹp. Người đàn ông dùng mu bàn tay lau đi, rồi liếm sạch.
Trên đời này, có thứ gì có thể ngọt đến thế?
Máu. Hắn nhíu mày. Nhớ lại lần trước, khi hắn liếm chân Eunmyeong, cậu cũng ướt đẫm như vừa đái dầm.
Phải chăng máu của cả hai đã trở thành chất xúc tác? Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí hắn như một tia chớp.
*
Sảnh lớn vắng lặng không một bóng người. Người đàn ông ôm Eunmyeong – đang quẫy đít như chó con động dục buồn ị – bước vào khách sạn dễ dàng.
Trong phòng, vị bác sĩ đã chờ sẵn lấy máu Eunmyeong nhỏ lên giấy thử. Kết quả hiện lên trên mảnh giấy mỏng dài khiến vị bác sĩ tròn mắt.
“Ô… ô… là Omega.”
Kết quả khác lần trước khiến bác sĩ toát mồ hôi hột. Ông ta liên tục dùng khăn tay lau thái dương.
“Sao lại thế này? Lần trước rõ ràng là Beta mà…”
Có lẽ nghĩ mình sẽ bị trừng phạt vì chẩn đoán sai, bác sĩ lắp bắp giải thích. Nhưng người đàn ông chẳng thèm để ý.
“Nghe rõ chưa?”
Người đàn ông nắm eo Eunmyeong đang nép vào ngực mình, cười khẽ. Rồi hắn cắn phập vào gáy cậu. Làn da ướt đẫm nước bọt bị hắn nhai nát bằng hàm răng khỏe như đang xé thịt gà luộc.
“Ư… ừm…”
Đến mức này thì nỗi đau cũng thành khoái cảm. Eunmyeong thở hổn hển. Gấu ném cho bác sĩ đang bối rối một xấp tiền rồi lôi ông ta ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm lại, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại người đàn ông và Eunmyeong.
“Muốn cởi quần không?”
Eunmyeong lắc đầu, rồi lại gật. Bàn tay trắng nõn tự kéo chiếc quần co giãn xuống, để lộ cậu nhỏ cương cứng. Phần đầu hồng hào chun chun lỗ tiểu đáng yêu giữa không trung.
“Cho anh xem lỗ nào.”
Bình thường sẽ ngập ngừng mãi, nhưng giờ tinh thần Eunmyeong đã nửa mê nửa tỉnh nên cậu ngoan ngoãn nghe lời. Cậu nhanh chóng giơ chân lên cho hắn xem phần dưới. Từ trong lỗ nhỏ, chất nhờn trắng chảy ra thành dòng, như thể đang nhịn ị.
“Lại còn trợn mắt lên nữa.”
Vừa nói, Eunmyeong vừa dụi mắt vào ngực hắn, hai tay ôm lấy gáy. Khi đùi cậu cố quấn lấy eo hắn, người đàn ông đánh “bốp” một cái vào mông.
“Đồ động dục.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào rốn của Eunmyeong. Thân hình trắng mịn ấy, cái hõm nhỏ xinh nơi bụng – khởi nguồn sự sống của cậu.
“Em bé dám đòi cưới bác à?”
Giọng nói lạnh băng như băng giá, đôi mắt hẹp dài sắc lẹm tựa lưỡi dao hắn đang cầm.
“Em… em không muốn vậy đâu… Chỉ vì bị ép buộc nên đành phải…”
Eunmyeong lắp bắp, giọng nói ngập ngừng vì hoảng loạn. Cậu cứ thao thao bất tuyệt như sợ hắn lại buông lời ruồng bỏ.
“Em sẽ rửa bát, giặt đồ, dọn… bao cao su nữa…”
Căn phòng bừa bộn kinh khủng khiến cậu ngột ngạt trong cảm giác tự hổ thẹn.
“Bao cao su từ đâu ra?”
Giọng nói âm lạnh vang lên bên tai khiến Eunmyeong giật mình.
“Để cho ai đâm vào đít em hả?”
“Dạ không…”
Eunmyeong lắc đầu nhè nhẹ. Ánh mắt người đàn ông dịu xuống đôi phần.
“Thử tự thọc xem.”
Eunmyeong ngoan ngoãn đưa tay xuống dưới, chậm rãi đưa một ngón tay vào. Dù chỉ một ngón tay mảnh khảnh, cơ thể cậu đã run lên vì đau đớn.
Người đàn ông dùng tay mở rộng lỗ hậu. Chút dịch ẩm ướt chảy ra, hắn dùng ngón tay quệt lấy chất nhờn dính ấy bôi lên môi, thè lưỡi liếm thử.
“Nước nhiều quá, cặc bác sắp trầy da rồi.”
Hắn dùng tay véo lớp da nhăn nheo ở cửa hậu, lắc lư như đang chơi đùa với thịt sò. Ngón cái ấn vào nếp gấp rồi rung nhẹ khiến da thịt mềm mại rung lên theo từng cử động thô tục.
“Ha… ừm…”
Eunmyeong khép đùi lại, cọ xát vào nhau trong khoái cảm. Cậu dụi vào người đàn ông như đang đòi hỏi thêm. Hắn rút khăn giấy dính máu mũi ra – vết thương đã ngừng chảy.
Đôi chân gầy guộc chỉ còn da bọc xương, nhưng đường cong lại gợi cảm lạ kỳ khiến người ta không ngừng liếc nhìn.
“Cha mẹ mày sao nỡ bỏ rơi thứ như mày nhỉ?”
Người đàn ông dùng bàn tay lớn chà xát lên vùng lông mu ướt đẫm của Eunmyeong. Cảm giác dính nhớp, vừa nhão nhoẹt vừa bám chặt vào lòng bàn tay khiến hắn vô cùng khoái cảm.
“Giá mà là ta, ta sẽ không cho cậu bước chân ra khỏi nhà đâu. Đồ ngốc.”
Trên khuỷu tay cậu lấm tấm vài vết tàn nhang. Người đàn ông dùng răng hàm nhẹ nhàng đẩy vào chỗ lồi lên như hạt dưa hấu vô tình rơi xuống.
“Nếu cậu để lộ cái lỗ đang động dục của mình cho mấy thằng khác thấy, thì sẽ ra nông nỗi này đấy, hiểu chưa?”
Eunmyeong gật đầu ngoan ngoãn tỏ vẻ hiểu. Rồi cậu mấp máy môi. Hắn tự hỏi cậu định nói gì trong lúc này.
“Cứ nói đi, không sao đâu.”
Gã đàn ông với bụng dạ đen tối hơn cả con lươn sống ở vùng nước cấp 3 giả vờ hào phóng mà vén vạt áo. Hắn lẩm bẩm rằng lúc này sẽ tha thứ mọi thứ cho cậu. Trong khi phần dưới cậu đang ướt sũng, không biết cậu định thốt ra lời bẩn thỉu nào. Hắn vui sướng tưởng tượng đến mức có thể hút nguyên một điếu thuốc.
Nhưng thứ bật ra từ đôi môi nhỏ như mỏ chim kia lại hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Thưa giám đốc, điện thoại ạ.”
Rồi cậu liếc nhìn hắn một cách dò xét. Đôi mắt đỏ rực lăn tròn. Dưới mắt cậu đã sưng húp.
“Em làm mất rồi.”
Phải chăng cậu đã học được sự ranh mãnh để kiện cáo bên gối? Người đàn ông dùng lưỡi liếm dọc bên trong má, cảm thấy sự tầm thường nhỏ bé như cánh ruồi vỗ.
“Muốn ta mua cái mới cho không?”
“…Dạ không.”
Nhưng Eunmyeong lắc đầu.
“Vậy muốn ta đi tìm lại?”
À, không ạ. Eunmyeong van nài đừng làm thế, xin hắn đừng bao giờ bước vào ngôi nhà đó nữa.
Người đàn ông này giỏi nhìn thấu bụng dạ đen tối của mọi người và nắm bắt lợi ích, nhưng đôi khi vẫn có điều vượt ngoài dự đoán của hắn. Cậu ta muốn gì? Sau khi làm ướt sũng phần dưới của mình, cậu định nói gì đây?
Người đàn ông thì thầm nhỏ.
“Là muốn ta biết rằng lòng cậu đang đau khổ sao?”
Eunmyeong ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ nhìn chằm chằm vào người đàn ông rồi gật gù. Phần dưới căng cứng dựng đứng, cậu cứ thế dụi dụi vào má hắn như thể chỉ cần thế này thôi cũng đủ hạnh phúc.
“Vâng…”
Người đàn ông thì thầm như nàng tiên cá quyến rũ những thủy thủ lạc lối.
“Vậy anh sẽ làm em quên hết bằng cách thông nát cái lỗ nhỏ của em, giờ quay lưng lại nằm sấp đi.”
Chàng ngư dân ngờ nghệch bỏ dở việc cuốn lưới, ngước nhìn tôi. Rồi chẳng biết rằng kẻ lạ mặt tiến đến gần là một con quái vật với tâm địa đen tối, cậu vòng tay qua cổ hắn, thò mũi vào xương đòn rồi hít hà như chó con. Một lần nữa, chất lỏng ứa ra từ phần dưới cơ thể cậu.