Chương 1
Chương 1
Tóm tắt:
Giản Chi vốn không thích tiệc tùng. Dưới ánh đèn pha lê xa hoa, giữa một biển người đang cười nói, ve vuốt, va chạm vào nhau không chút ngại ngần, không khí nồng mùi hào nhoáng và dục vọng khiến người khác nghẹt thở.
Rõ ràng biết đây chỉ là một sân khấu được giới tư bản dựng lên, bất kỳ ai bước qua cánh cửa mạ vàng kia đều dễ dàng sa chân vào hố sâu không đáy. Nhưng với một ảnh đế kỳ cựu như Giản Chi, đây chỉ là một thủ tục cần hoàn thành, còn chuyện xã giao, mời rượu thì khỏi cần quan tâm.
Thật ra, tối nay anh đến đây hoàn toàn không phải tự nguyện. Đặng Văn—người đại diện của anh—lải nhải mãi, cuối cùng cũng kéo anh đến được. Nghe thì bảo là tạo thêm mối quan hệ, nhưng thực chất là đẩy anh vào cái gọi là “tổ ấm hoàng kim”.
Ngay từ đầu, Giản Chi đã là tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn. Một loạt những tiểu sinh mới nổi tranh nhau tiếp cận anh, thậm chí còn có vài Omega mặt dày đứng trước mặt tự giới thiệu bản thân là “hàng chất lượng cao”, có thể thỏa mãn cả nhu cầu thể xác lẫn tinh thần của anh.
‘Đây chẳng khác nào màn công khai chào hàng giữa bữa tiệc.’
Không mấy bận tâm, Giản Chi lén rời khỏi trung tâm hội trường, đi thang bộ ra ngoài để hít thở một chút không khí lạnh.
Mùa đông năm nay rét cắt da, ánh trăng treo lơ lửng khiến bầu trời càng thêm lạnh lẽo. Giản Chi lấy hộp thuốc trong túi ra, rút một điếu nhưng lại bỏ xuống. Anh đã bỏ thuốc khá lâu, dù vậy vẫn luôn mang hộp thuốc bên mình, để phòng lúc tâm trạng thật sự tồi tệ sẽ cần đến.
Đứng ngoài ban công một lúc lâu, đợi khi quay lại phòng tiệc, bữa tiệc gần như đã tàn. Anh đang định rời đi thì bị ai đó vỗ vai anh gọi lại.
“Dư Duyên? Lâu rồi không gặp thật đấy.” Tiết Phúc Thịnh vỗ vai anh, nở nụ cười thân thiện.
Dư Duyên là vai diễn của Giản Chi trong phim Dư Toái, còn Tiết Phúc Thịnh là vị đạo diễn chính của bộ phim đó. Lần cuối hai người gặp nhau là trong một buổi công chiếu tại Vũ Thành—cách đây đã gần hai năm.
Thấy là người quen, Giản Chi khẽ giãn lông mày, nở một nụ cười nhạt. Ngoài công việc ra, họ không quá thân thiết, nhưng vẫn có thể ngồi lại để ôn chuyện đôi chút.
Nhận ly rượu từ tay Tiết Phúc Thịnh, Giản Chi ngửa cổ uống cạn, nói:
“Cũng khá lâu rồi. Dạo này ngài Tiết thế nào rồi?”
Nhìn anh hào sảng uống hết ly rượu, đạo diễn Tiết khẽ nhướng mày, ra hiệu cho trợ lý đưa một xấp giấy A4 tới, mặt ông mang theo toát lên sự vui vẻ.
“Tôi với đạo diễn Ngô cùng hợp tác quay bộ phim hồi năm ngoái. Không có cậu quảng bá truyền thông nên rating đúng là thấp thậm tệ.”
Tiết Phúc Thịnh lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối:
“Không giấu gì cậu, hôm nay tôi mặt dày đến đây là để mời cậu tham gia bộ phim mới tháng sau. Vai nam chính vốn định giao cho Mã Sở—cậu biết rồi đấy, một tiểu sinh đang lên—nhưng ai ngờ tối hôm trước lại say xỉn, lái xe gây tai nạn.”
Nhắc đến đây, Tiết Phúc Thịnh bất đắc dĩ bật cười rồi nói tiếp:
“Lúc ấy tôi mới nhớ ra mình từng làm việc với một người vừa có thực lực vừa có tên tuổi như cậu. Dù sau Dư Toái tôi đây có quay thêm vài phim nhưng đều không mấy thành công, nên giờ vẫn muốn mời cậu vì nể tình xưa, xem như cậu có thể giúp tôi một tay.”
Vừa nói, ông vừa đưa kịch bản mới cho Giản Chi. Anh lật vài trang, xem xét rồi gật đầu đồng ý mà không do dự.
“Ngài Tiết quá lời rồi. Nếu không nhờ có ngài tin tưởng tôi hai năm trước, cũng chẳng có cái gọi là ảnh đế Giản Chi như hôm nay.”
Giản Chi nói xong, trả kịch bản lại cho vị trợ lý rồi cười nhẹ.
“Chuyện tham gia thì tôi không thể quyết định một mình, vẫn cần ngài liên hệ với anh Đặng Văn để thảo luận thêm.”
Nói vậy, nhưng khi Giản Chi gật đầu, mọi chuyện coi như đã được an bài. Chỉ còn chờ thủ tục hoàn thành.
Sau khi rời bữa tiệc, anh tìm xe bảo mẫu, bảo tài xế đưa anh về. Trên đường về, cảm giác cơ thể anh bắt đầu không ổn. Cơn nóng dần lan khắp người, đầu óc anh choáng váng, tay chân bức bối, khó chịu đến mức muốn đánh người.
Chắc chắn là dấu hiệu thời kỳ nhạy cảm đang đến. Thuốc ức chế trong nhà đã dùng hết, nếu không tranh thủ lúc còn tỉnh táo đi mua thuốc thì lát nữa sẽ không kiểm soát được hành động của bản thân.
Thế nhưng do khi nãy uống rượu dường như khiến tình trạng của anh trở nên tồi tệ hơn. Giản Chi bắt đầu thấy cơ thể tê dại, bủn rủn tay chân, đầu óc quay cuồng, cuối cùng không chịu nổi mà khụy xuống.
May mắn thay, anh không ngã xuống mặt đường lạnh lẽo mà rơi vào một vòng tay ấm áp. Người đó ôm anh thật chặt, để anh áp mặt vào lồng ngực ấm áp. Trong vô thức, Giản Chi còn rúc rúc vào sâu bên trong lòng người đó để tìm chỗ phát ra hơi ấm ấy.
Hương thơm mùi Tulip dễ chịu tràn ngập khoang mũi khiến anh thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng rồi lại bối rối trước mùi hương ấy.
Bởi vì anh là một Alpha, mà người đang ôm anh… lại không giống Alpha bình thường. Hơi thở kia còn mạnh hơn, tinh khiết hơn—đó là mùi của Enigma.
Enigma và Alpha đều là những cá thể mạnh mẽ. Tinh chất pheromone giữa họ thường bài xích nhau. Nhưng Giản Chi lại không hề thấy khó chịu khi tiếp xúc với người này, chứng tỏ họ là cặp đôi trời định có thể đánh dấu lẫn nhau.
Tuy nhiên, một Alpha đang trong thời kỳ nhạy cảm lại tiếp xúc gần gũi với một Enigma có pheromone tương thích, rất dễ xảy ra việc đánh dấu nhầm—và đó là một tình huống cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt nếu đối phương không phải Omega thực thụ.
Quả nhiên, người đó bế anh lên xe. Trước khi mất hoàn toàn ý thức, Giản Chi chỉ kịp nghe loáng thoáng người kia nói địa chỉ với tài xế. Đáng tiếc là chưa kịp nghe rõ, cơn mệt mỏi đã kéo anh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Giang Ngôn Sinh đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể phía sau cổ Giản Chi—nơi đã bắt đầu ấm lên vì cái chạm ấy—môi cậu khẽ cong thành một nụ cười:
“Vậy thì… để tôi đánh dấu anh nhé, tiền bối.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx