Chương 2
Chương 2
Khi tỉnh lại sau cơn mê, Giản Chi đã nằm trong nhà mình. Từ lúc lên xe, ký ức anh hoàn toàn mờ mịt. Anh đưa tay ra sau cổ, chạm phải hai vết nhỏ khiến anh sững người.
‘Mình đã bị đánh dấu!’
Mùi pheromone của Enigma ấy vẫn còn vương quanh không khí—rõ ràng đối phương không phải là một Alpha bình thường. Với bất kỳ Alpha nào, việc bị một Enigma đánh dấu cũng chẳng khác gì anh đã bị đánh bại hoàn toàn.
Giản Chi nghiến răng, nhưng tất cả sự tức giận lúc này cũng chỉ có thể nuốt ngược vào lòng.
Tối qua không mua được thuốc ức chế, trong nhà anh chỉ còn vài miếng dán tuyến thể loại chắp vá tạm thời. Giản Chi cởi cúc sơ mi của bộ đồ hôm qua, lấy từ tủ quần áo ra một chiếc áo khoác đen rồi vào phòng tắm xả nước nóng.
Không rõ có phải do hình mẫu tổng tài bá đạo ăn sâu vào máu hay không mà tủ quần áo của anh chỉ toàn là hai màu trắng và đen, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi thấy áp lực.
Giản Chi là kiểu người “mặt một đằng, tính cách một nẻo”. Ngoại hình nhìn thư sinh, lễ độ, điềm đạm là vậy, nhưng lại không thích giao tiếp, kết thân với người khác. Chính tính cách ấy khiến anh từ khi nổi tiếng đến tận bây giờ vẫn chưa từng vướng phải tin đồn tình ái nào. Cũng vì thế mà gia đình ngày càng sốt ruột, cứ hối thúc anh sớm ổn định, cưới vợ sinh con.
Giản Chi lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh luôn lấy lý do muốn tập trung cho sự nghiệp để trì hoãn.
Quốc gia còn chưa cường thịnh, nói gì đến chuyện yêu đương—nói đùa thôi, nhưng mà đúng là anh thấy không cần vội.
Trước khi rời nhà đến công ty, anh phát hiện trên tay nắm cửa có dán một mẩu giấy nhớ. Trên đó là emoji mặt cười và dòng chữ:
“Chào buổi sáng. Hương nho hôm qua, đúng thật là ngọt.”
‘Khiêu khích. Rõ ràng là khiêu khích!’
Giản Chi nghiến răng bật ra từng chữ qua kẽ răng:
“Đúng là một tên mặt dày.”
Anh nhét tờ giấy vào túi áo, tay siết chặt thành nắm đấm. Thật sự anh muốn đấm cho tên đó một trận ra trò!
Trước khi ra khỏi nhà, anh tiện tay vứt tờ giấy vào thùng rác thì điện thoại vang lên. Là cuộc gọi từ Đặng Văn. Giản Chi miễn cưỡng bắt máy, giọng người bên kia đã vang lên ngay, lải nhải không ngừng.
“Không phải anh nói chú rồi à, có bao giờ chú đến công ty đúng giờ đâu. Mấy chuyện trước thì thôi bỏ qua đi, nhưng hôm qua anh còn nhắn trước bảo hôm nay tới sớm, thế mà lại quên sạch?”
Giản Chi vừa lái xe vừa để điện thoại ở ghế phụ cho đỡ nhức đầu.
Khi tới công ty, Đặng Văn vẫn còn đang càm ràm. Bên cạnh hắn là một cậu trai cao gầy, trông ngoan ngoãn lễ phép.
Thấy Giản Chi vừa vào, Đặng Văn kéo cậu trai lại gần:
“Giới thiệu với chú, đây là trợ lý mới—Tiểu Giang. Đừng thấy em ấy còn trẻ mà coi thường nha, làm việc rất nhanh nhẹn đấy.”
“Cảm ơn anh Đặng đã giúp đỡ.”
Giang Ngôn Sinh được ám hiệu liền bước đến chìa tay về phía Giản Chi, môi mấp máy.
“Mong tiền bối chỉ dạy thêm.”
Giản Chi lúc này mới phát hiện, cậu trợ lý mới còn cao hơn mình nửa cái đầu. Muốn nhìn vào mắt đối phương phải hơi ngẩng đầu lên.
Hai người bắt tay lịch sự, nhưng không hiểu sao Giản Chi cảm thấy trên người Giang Ngôn Sinh có chút gì đó quen thuộc, còn khiến anh thấy an tâm một cách lạ kỳ. Tuy nhiên, anh không suy nghĩ nhiều về vấn đề đó.
Ngược lại, Giang Ngôn Sinh thì rõ ràng đang rất căng thẳng. Vừa bắt tay xong đã lúng túng, ánh mắt cứ lén lút né tránh. Với bộ dạng này, sợ rằng chỉ cần rót nước cũng phải xin phép ra tận ngoài hành lang.
Nhìn thấy ánh mắt không mấy hài lòng của Giản Chi, Giang Ngôn Sinh luống cuống đỏ mặt, đôi mắt cũng bắt đầu hoe đỏ, mang theo chút nước mắt. Như lấy hết can đảm, cậu tiến lên một bước, run rẩy kéo nhẹ vạt áo của Giản Chi như một con mèo nhỏ nũng nịu với chủ.
“Tiền bối… em không giỏi ăn nói, nhưng em sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc, trở thành một trợ lý đáng tin.”
Giản Chi ngơ người, đôi mày anh hơi cau lại. ‘Khoan, vừa rồi cậu ấy nói gì? “Dùng hành động phục vụ tốt”… nghe thế này chẳng phải khiến người ta tưởng mình hà khắc với cấp dưới à?’
Giang Ngôn Sinh vừa nói xong mới ý thức được cách diễn đạt của bản thân có hơi kỳ. Trong lúc xung quanh mọi người còn đang nhìn chằm chằm, cậu không nhịn được mà rơi nước mắt.
‘Xong rồi. Mới ngày đầu đi làm mà đã bị đồn là “tân trợ lý của Giản ảnh đế khóc lóc chạy trốn vì bị bắt nạt”.’
Giản Chi khẽ ho hai tiếng, những người xung quanh cũng vội quay lại làm việc.
Anh chẳng giỏi dỗ người khác, càng không giỏi ứng phó với kiểu tình huống này. Anh lập tức đưa ánh mắt cầu cứu sang Đặng Văn.
Đặng Văn nào ngờ chỉ mới gặp một chút mà mọi chuyện đã rối beng thế này, vội đẩy cả hai về văn phòng.
Sau khi ổn định lại, Giang Ngôn Sinh ngồi xuống, vẫn cúi đầu, vừa mân mê ngón tay vừa liếc nhìn Giản Chi bằng ánh mắt ngượng ngùng.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến Giản Chi mất tự nhiên. Anh ngồi vào bàn, định mở thư của Tiết Phúc Thịnh gửi đến.
“Công việc của cậu sẽ do anh Đặng sắp xếp sau. Nếu rảnh thì cứ đi dạo quanh làm quen với công ty trước đi.”
Giản Chi vốn ám chỉ rằng cậu không nên ở đây, nhưng Giang Ngôn Sinh lại không hiểu.
Cậu ngẩng đầu mỉm cười, với khuôn mặt hồn nhiên:
“Em không thấy chán đâu. Em muốn ở đây với tiền bối cơ.”
“Được chứ?”—cậu hỏi, mắt lấp lánh.
Thấy đối phương cứ khăng khăng muốn ở lại, Giản Chi cũng không tiện từ chối, chỉ gật đầu cho qua. Giang Ngôn Sinh bắt đầu loanh quanh văn phòng, như thể đang ở nhà mình.
“Tiền bối, lọ hoa này đẹp thật đấy.”
“Ừm.”
“Tiền bối, sao văn phòng của anh toàn trắng với đen vậy? Nhìn chán quá.”
“Thẩm mỹ đấy.”
“Tiền bối, em biết pha cà phê. Để em pha cho anh một ly nha?”
“Không cần, cảm ơn.”
“Tiền bối, điện thoại anh đổ chuông rồi.”
“Cứ để đó.”
“Tiền bối, cái này là gì vậy?”—Giang Ngôn Sinh bỗng đưa tay ra phía sau cổ Giản Chi, “Anh dán cái gì thế?”
Cậu đang ngồi trên bàn làm việc, chân đung đưa dưới ghế. Chưa để Giản Chi kịp phản ứng, cậu đã đưa tay bóc miếng dán tuyến thể ra, còn tiện tay… sờ thử.
Giản Chi giận đến đỏ cả mặt, lập tức đứng dậy kéo cậu xuống. Không ngờ Giang Ngôn Sinh mất đà, ngã nhào vào người anh, cả hai đổ lên chiếc ghế xoay.
Giản Chi cứ tưởng cậu sẽ ngoan ngoãn đứng lên xin lỗi. Nhưng không. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu ấy lại… hôn anh.
Một nụ hôn ngượng ngùng, lúng túng, không thành thạo chút nào, nhưng lại khiến mặt Giản Chi đỏ bừng.
“Giang Ngôn Sinh, cậu đang làm cái gì vậy?!”—Giản Chi đẩy cậu ra, mắt trừng lớn.
Giang Ngôn Sinh thì cứ như thể mất khôn thật rồi, vẫn đứng đơ ra ở đó. Mãi đến khi thấy Giản Chi lấy khăn giấy lau môi, cậu mới có chút phản ứng…
“Tiền bối, anh thật sự ghét em đến vậy sao?”—Giang Ngôn Sinh sốt ruột, giọng nghẹn lại.
“Hôn… chẳng phải là cách để xin lỗi và thể hiện tình cảm à? Hôm nay em đã gây rắc rối cho anh, nên mới muốn dùng hành động để xin lỗi. Anh cũng không chấp nhận sao…”
“Cách đó chỉ áp dụng cho… người yêu thôi.”—Giản Chi nhìn cậu bằng ánh mắt pha chút cảnh giác. ‘Tên này vừa mới đi làm ngày đầu mà đã hấp tấp, bốc đồng, còn lấy lý do “xin lỗi” để biện minh cho hành vi vượt ranh giới. Ai biết cậu ta đang giở trò gì?’
Trên gương mặt Giang Ngôn Sinh thoáng qua một tia tinh ranh, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ bị mắng, chỉ là lần này có thêm chút bối rối và giận dỗi. Cậu nắm lấy tay Giản Chi, áp vào má mình, nghiêng đầu cạ nhẹ vào tay anh, ánh mắt chân thành đến mức khó lường.
“Vậy… em nói thẳng. Em thích anh, cũng rất yêu anh. Vậy từ giờ chúng ta coi như là đang hẹn hò rồi đúng không?”
Giản Chi giật tay về, quay mặt đi, day day huyệt Thái Dương. Thật sự chưa từng gặp ai như cậu trợ lý này. Làm ra chuyện mạo phạm với cấp trên lại còn nói như đúng rồi. Đúng là khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
“Cậu là Beta à? Không học phân hóa giới tính bài bản à?”
“Đúng rồi.”
Câu trả lời quá đỗi bình thản của Giang Ngôn Sinh khiến Giản Chi ngạc nhiên. Với chiều cao và ngoại hình thế kia, chẳng ai nghĩ cậu lại là một Beta bình thường. Thậm chí có vẻ còn mạnh mẽ không thua gì Alpha cấp S.
‘Nhưng nếu cậu ta thật sự là Beta… cũng chẳng lạ gì nữa. Đến mức dám xé miếng dán tuyến thể của một Alpha đang trong kỳ nhạy cảm, không thấy sợ tí nào.’
Giản Chi mở ngăn kéo, lấy ra bản quy tắc làm việc cho trợ lý rồi đưa cho cậu:
“Đọc kỹ cái này đi. Làm cho tốt việc của mình, đừng để tái diễn mấy sai sót như hôm nay.”
Giang Ngôn Sinh cầm lấy bản nội quy, nhưng không chịu quay về chỗ. Cậu vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào Giản Chi như thể đang chờ điều gì đó.
“Tiền bối, anh vẫn chưa trả lời em. Chúng ta giờ có phải là người yêu không?”—Không thấy Giản Chi hỏi gì về việc cậu còn đứng lì ở đó, Giang Ngôn Sinh không nhịn được mở lời, giọng mang theo nỗi ấm ức.
Giản Chi đã bị làm phiền tức đến sắp bốc khói. Nhưng thay vì nổi giận, anh cố kiềm lại, nhẹ giọng đáp bằng một câu tử tế để giữ điểm nhân phẩm cho mình:
“Không phải. Em làm tốt công việc của mình là được rồi. Còn những chuyện khác, em để dành mà đi nói với bạn bè.”
“Không được.”—Giang Ngôn Sinh cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi, “Vì em… không có bạn.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx