Chương 3
Chương 3 Tâm cơ bạch liên? Lui lui lui! Tiền bối chỉ có thể là em
Không có bạn bè? Câu này là sao? Hai mươi mấy năm sống trên đời lại không có nổi một người bạn? Đây chẳng khác gì đang cố tình chọc tức anh. Giang Ngôn Sinh rõ ràng là muốn khơi chuyện.
Thế nhưng ánh mắt nghiêm túc và thành khẩn của Giang Ngôn Sinh, xen chút bối rối và câm lặng, lại làm Giản Chi khó chịu. Vừa mới tranh cãi một chút mà đã rơm rớm nước mắt như một đứa trẻ. Không biết là do bản thân quá bực hay vì dáng vẻ ngoan ngoãn ấy khiến anh thấy có phần áy náy.
‘Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ bản thân đang bị Giang Ngôn Sinh nắm mũi dắt đi?’
Căng thẳng giữa hai bên vẫn chưa dứt thì Đặng Văn kịp thời xuất hiện để hóa giải không khí.Hắn ghé sát tai Giản Chi nói vài câu. Gương mặt Giản Chi lập tức trở nên âm trầm, xem ra chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Đứng bên cạnh, Giang Ngôn Sinh gãi đầu ngờ nghệch rồi tiện tay lật cuốn sổ tay trợ lý chuẩn tắc mà cậu đã ghi nhớ nằm lòng.
“Phải hết lòng phục vụ nghệ sĩ.”
“Ngoài công việc, sinh hoạt đời thường của nghệ sĩ cũng cần được chăm sóc chu đáo.”
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Nhân dịp Giang Ngôn Sinh mới đến, mấy đồng nghiệp trong phòng làm việc của Giản Chi hẹn nhau liên hoan. Vì đây là bữa tiệc chào mừng trợ lý mới nên Giản Chi cũng khó lòng từ chối.
Đặng Văn dẫn mọi người đi đặt chỗ trước. Giản Chi thì dẫn Giang Ngôn Sinh về nhà sắp xếp hành lý nên đến trễ. Khi hai người đến nơi, phòng tiệc đã rôm rả tiếng cười nói.
Cửa vừa mở ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ. Nguyên Nguyên vừa khui một lon bia, rót đầy sáu ly.
“Ôi, cuối cùng hai người cũng tới. Nói là nửa tiếng, mà hai người lại lết tới tận một tiếng.”
Cô đưa đến trước mặt họ mỗi người ba ly bia, rồi tự mình cạn trước một ly, nở nụ cười trêu chọc.
“Luật cũ nha, tới trễ phạt ba ly, mọi người đều đang chờ hai người nè.”
Giản Chi không nói gì, cạn sạch ba ly không chần chừ. Còn Giang Ngôn Sinh thì lúng túng. Nhìn mọi người chờ đợi, cậu rụt rè giơ tay.
“Em… em không biết uống rượu.”
Vừa định rút lui, Nguyên Nguyên đã nhanh tay đưa một ly bia sát miệng cậu.
“Đi làm thì phải biết xã giao chứ! Loại này nhẹ lắm, coi như nước trái cây thôi. Tin chị đi, không say đâu nhóc con.”
Mọi người bắt đầu hùa theo, giục Giang Ngôn Sinh uống một ly cho “đúng phép”. Duy chỉ có Giản Chi cúi đầu ngồi yên một bên. Giang Ngôn Sinh hoang mang ngước nhìn anh, ánh mắt vừa cầu cứu vừa như đang chờ sự đồng thuận.
Thế nhưng Giản Chi không hề phản ứng. Cuối cùng, Giang Ngôn Sinh buộc phải cầm lấy ly bia, nhấp một ngụm.
Vị đắng của bia lập tức đánh úp vị giác. Vì quá vội nên cậu bị sặc. Phần bia còn lại trong ly đổ lên áo sơ mi trắng, để lại mảng loang lổ dán sát vào da thịt. Thời tiết đầu đông càng khiến cậu lạnh run.
Mọi người trong phòng không giấu được ánh mắt kinh ngạc. Giang Ngôn Sinh đỏ mặt, muốn với tay lấy ly thứ hai để chứng minh bản thân không “yếu vía”. Nhưng chưa kịp chạm vào, ly đã bị Giản Chi đoạt lấy, cạn sạch không một lời.
Gương mặt Giản Chi dần ửng đỏ, ánh mắt lơ mơ nhìn mọi người, ai cũng nhìn ra cậu đã ngà ngà say rồi.
“Tiền bối, anh uống say rồi.” Giang Ngôn Sinh giật lấy ly bia trong tay Giản Chi. “Anh đừng uống nữa.”
Giản Chi như một con mèo lười ngả người đè lên người cậu, miệng lẩm bẩm muốn về nhà. Mọi người tất nhiên sẽ không chịu để hai người đi dễ như vậy, mới chỉ bắt đầu bữa tiệc được mười mấy phút mà đã đòi về?
Cuối cùng, Giang Ngôn Sinh đành dìu Giản Chi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh.
Trên đường đi, vài người nhận ra Giản Chi, vây quanh họ bàn tán.
“Giản Chi mà cũng uống tới mức này hả? Cậu ấy chẳng phải tửu lượng tốt lắm sao?”
“Biết đâu có chuyện vui nên mới uống nhiều.”
“Còn người đang dìu anh ấy là ai thế? Nhìn trẻ lắm, mà khí chất có vẻ lạnh lùng ghê.”
Một fan đứng sau chọc nhẹ lưng Giang Ngôn Sinh, nhưng cậu chẳng hề phản ứng. Thấy đám đông ngày càng đông, Giang Ngôn Sinh không muốn dừng lại, bèn đổi hướng ra khỏi nhà hàng. Nhưng fan vẫn ùn ùn kéo theo.
Ra đến cửa thì hai người gần như bị bao vây hoàn toàn. Đèn flash chớp liên hồi. Có người còn hét lên bày tỏ tình cảm. Người đi đường dù không phải fan cũng móc điện thoại ra quay clip hóng chuyện.
Nghiêm trọng hơn, ở giữa đám đông có một influencer đang livestream trực tiếp.
Giang Ngôn Sinh giơ tấm bảng công tác vẫn còn đeo trước ngực, lên tiếng:
“Chào mọi người, tôi là trợ lý của Giản tiên sinh. Hôm nay trong bữa tiệc chào mừng, anh ấy uống hơi nhiều nên tôi sẽ đưa anh ấy về nghỉ. Mong mọi người nhường đường.”
Lời vừa dứt, những người còn giữ lý trí liền tản ra tạo thành một lối nhỏ. Nhưng ngay khi Giang Ngôn Sinh định rời đi thì một người chắn trước mặt họ.
Cậu dừng lại, ngước nhìn—là Cố Ôn Cùng, vẻ mặt lo lắng, đi cùng hai vệ sĩ.
Cố Ôn Cùng là một Omega, nổi tiếng vì vẻ ngoài nổi bật, từng “lên hương” nhờ nhan sắc.
Vừa thấy Cố Ôn Cùng, đám đông xôn xao.
“Gì vậy? Nhìn biểu cảm của Cố Ôn Cùng không đơn giản là quan tâm đâu nha.”
Dường như không nghe thấy gì, Cố Ôn Cùng lắp bắp tiến lại:
“Giản ca… anh ấy say rồi à?”
Hắn ta định giơ tay chạm vào trán Giản Chi, nhưng Giang Ngôn Sinh lập tức lùi lại một bước, khiến người kia lúng túng dừng lại giữa chừng.
Cố Ôn Cùng thu tay về, bĩu môi đầy tội nghiệp, ngước đôi mắt hơi hoe đỏ nhìn về hai người họ.
“Nếu vậy… hay để tôi đưa Giản ca về? Tôi biết nhà anh ấy mà.”
Giang Ngôn Sinh vẫn giữ nụ cười, nhưng đôi mắt lại trở nên âm trầm nhẹ giọng đáp:
“Trùng hợp quá, tôi cũng biết. Là trợ lý, tôi nên làm tròn trách nhiệm. Cảm ơn ý tốt của Cố tiên sinh, nhưng không cần đâu.”
Cậu nhếch môi, tránh qua Cố Ôn Cùng rồi tiếp tục bước đi.
Đám đông bắt đầu chia thành hai phe. Một phe chê Giang Ngôn Sinh vô ơn, một phe lại nói Cố Ôn Cùng tự chuốc lấy nhục.
Cố Ôn Cùng bị “lơ đẹp”, mặt mày tái mét, đứng ngây ra một hồi mới tức tối bỏ đi cùng với hai vệ sĩ.
Về đến nhà. Giản Chi ngã lăn xuống ghế sofa. Giang Ngôn Sinh bước vào bếp pha nước mật ong cho anh để giải rượu. Vô tình thấy miếng dán tiện lợi bị xé làm tư trong thùng rác, cậu khẽ cười.
Hai chiếc răng nanh nhỏ khẽ lộ ra nơi khóe môi, hình tượng “cừu con ngoan ngoãn” ban ngày lập tức rạn vỡ. Thứ còn lại là một kẻ vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm, như sói đội lốt cừu, được ánh đèn vàng dịu nhẹ tô điểm thêm phần sắc lạnh và quyến rũ.
Cậu rành rọt mở tủ lạnh lấy mật ong, cho gần nửa ly—biết rõ Giản Chi hảo ngọt.
Giang Ngôn Sinh rất quen thuộc với căn hộ này. So với một trợ lý mới, cậu giống chủ nhân hơn: nhớ từng góc đồ đạc, từng chi tiết bày biện.
Đặt ly mật ong lên bàn, cậu thấy Giản Chi đã ngủ. Anh ấy ngủ rất ngoan, hai tay đặt trước ngực, khuôn mặt vẫn còn đỏ hồng, môi khẽ hé, đầu lưỡi hồng nhạt thấp thoáng. Say rồi, nhưng không mất vẻ kiêu ngạo thường ngày. So với những Alpha khác, Giản Chi có khí chất lạnh lùng khó chạm tới.
Giang Ngôn Sinh nhẹ nhàng bế Giản Chi vào phòng ngủ. Nhưng vừa nhấc lên, Giản Chi đã vô thức nắm tay cậu, không buông.
Bàn tay ấy ấm áp nhưng vẫn có hơi lạnh bên trong. Giang Ngôn Sinh ngồi xuống mép giường, im lặng sưởi ấm bàn tay của anh. Tâm trí trôi về quá khứ—cậu không nghĩ Giản Chi lại thật sự quên mình. Hay đúng hơn là… quên cả hai người họ.
Lúc ấy chỉ mới hơn tám giờ tối. Giang Ngôn Sinh xác nhận tay Giản Chi đã ấm rồi mới đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt, thay chiếc sơ mi ướt bằng bộ đồ ngủ thỏ trắng mềm mại.
Nói thật, cậu chẳng thích kiểu dễ thương này. Nếu không vì làm hài lòng một Alpha nào đó thì thà mặc đồ đen từ đầu tới chân còn hơn. Cậu chẳng phải không biết uống rượu—một Enigma cấp S mà không biết uống là chuyện cười. Tất cả chỉ là chiêu trò để một Alpha ngạo kiều phải chắn rượu giùm, còn cậu thì giả vờ ngoan ngoãn, dễ thương, một chạm là “gục”.
Còn Cố Ôn Cùng? Cậu đã tra hết rồi. Hai năm trước chỉ là vai quần chúng trong Dư Toái, gặp Giản Chi vài lần rồi lợi dụng mối quan hệ để dần dần tiến vào tầm mắt công chúng.
Thông tin dễ tra, nhưng chuyện “thú vị” hơn là: Cố Ôn Cùng vốn là Beta, nhờ phẫu thuật chuyển giới mới trở thành một Omega cấp A. Tuy thành Omega rồi nhưng vẫn không nổi bật, thường lui tới bar và khách sạn, dùng nhiều chiêu trò để “làm thân” với đạo diễn để có vai.
Hôm nay Cố Ôn Cùng vội vã chạy đến, bày trò giúp đỡ, rõ ràng là đã theo dõi Giản Chi từ trước. Dự tính tạo scandal giả tình thật, để bản thân nổi như cồn.
‘Tên đó nghĩ gì vậy chứ? Muốn lấy Giản Chi ra để lăng xê, lại còn tưởng có thể dễ dàng đẩy tôi sang một bên?’
Nhưng đáng tiếc, Giang Ngôn Sinh không dễ nuốt. Và người như Giản Chi… anh ấy sẽ không để ai khác chạm vào.
Tiến những bước nhẹ nhàng đến bên giường, Giang Ngôn Sinh ngắm nhìn anh một lúc rồi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn tràn đầy yêu thương lên trán Giản Chi.
Khoảnh khắc đó, dục vọng chiếm hữu, muốn giam cầm anh lại bùng lên mạnh mẽ.
‘Tôi muốn giam giữ anh trong chiếc lồng vàng, mãi mãi, không cho bất kỳ ai mang anh đi nữa.’
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx