Chương 4
Chương 4 Ở gần tiền bối Giản Chi một chút cũng thấy vui~
Dạo này trôi qua khá yên bình. Giản Chi nhận được vai trong kịch bản mới của Tiết Phúc Thịnh nên chủ động ở nhà luyện lời thoại, làm quen nội dung. Giang Ngôn Sinh cũng không cố tình đến làm phiền anh nữa, chỉ lặng lẽ nấu ăn, chăm sóc anh, để lại một chút ấn tượng tốt.
Cậu thật lòng muốn ủng hộ sự nghiệp của Giản Chi.
Tuy vậy, trong công việc, Giang Ngôn Sinh vẫn luôn tranh thủ cơ hội để thể hiện tình cảm. Cậu thường tặng anh bánh kem tulip, thi thoảng buông vài câu nói mập mờ ám chỉ, đôi khi muốn tiến xa hơn, rồi còn cố tình “vô tình” chạm tay anh trong lúc ở cạnh nhau. Tất cả đều giống như một kẻ yêu đơn phương đang liều lĩnh gào thét vì tình.
Nói Giản Chi không hiểu thì là nói dối. Dù gì anh cũng là một Alpha. Khi đối diện với những câu tỏ tình trắng trợn mà Giang Ngôn Sinh tự nhận đã tìm được trong sách, Giản Chi không khỏi đỏ mặt. Có lúc còn cảm thấy bản thân khó lòng kiềm chế.
Nhưng anh không thể buông thả bản thân như vậy.
Giang Ngôn Sinh vẫn luôn ngây ngô, hiền lành, ngày nào cũng kể cho anh nghe vài chuyện nhỏ vụn vặt. Cậu như một thiếu niên đơn thuần chưa biết sự đời. Hơn nữa, Giang Ngôn Sinh còn là một Beta—không có tin tức tố—làm sao anh lại có thể nảy sinh những ý nghĩ lệch lạc với cậu được.
‘Thanh tâm quả dục, thanh tâm quả dục, thanh tâm quả dục…’
Hai tiếng sau, lúc mõ đã gõ đỏ tay.
“Tiền bối, sao chỗ đó của anh lại… phồng lên thế?”
Giang Ngôn Sinh từ phía sau ôm lấy anh, đầu tựa vào hõm cổ, hơi thở ấm áp đều đặn phả lên cổ họng. Giọng cậu nghe ngây ngô nhưng lại như cố tình khiêu khích.
‘…Không sao. Tôi, Giản Chi, nhất định sẽ giữ mình trong sạch.’
Tự nhủ vậy, anh nhắm mắt chịu đựng cơn khó chịu và sự ái muội mà cậu đem lại.
Kịch bản mới sẽ bấm máy sau hai tuần. Hôm nay, Giản Chi phải bay sang thành phố quay phim. Trước khi đi, Cố Ôn—người vốn chẳng mời mà đến—lại xuất hiện cùng hai vệ sĩ to lớn phía sau.
Ngay hôm sau khi ekip Vô Vọng mở họp báo chào mừng, tài khoản chính thức của đoàn làm phim đã công bố danh sách diễn viên. Cái tên “Cố Ôn” in rõ ràng cạnh vai nam phụ Lục Dao.
Chỉ trong hai ngày, vai nam phụ đã bị thay đổi. Tốc độ này khiến ai cũng ngỡ ngàng. Rất nhiều người từng xem Dư Toái đều bày tỏ sự mong đợi khi thấy Giản Chi và Cố Ôn lại tiếp tục đóng chung.
Nhưng những bình luận hào hứng đó chủ yếu đến từ những tài khoản mới lập, ảnh đại diện xám trắng, tên nick cũng chỉ là một dãy số… Rất có thể đều là thủy quân do Cố Ôn thuê.
Mà lần này hắn ta đến cũng không phải chuyện tốt lành gì. Đông lạnh như vậy rồi mà vẫn mặc mỗi chiếc hoodie mỏng tang chẳng giúp giữ ấm, mà còn mặc size XXL dù người chỉ cao tầm 1m65.
Cố Ôn nhanh chóng bám lấy cánh tay Giản Chi, giọng nói vừa nịnh nọt vừa the thé khiến ai nghe cũng muốn lắc đầu. Nhưng anh vẫn giữ vẻ lãnh đạm như không bị ảnh hưởng gì.
“Trùng hợp quá ha, Giản ca. Tụi mình lại cùng chuyến bay nữa nè.”
Hắn ta đưa điện thoại ra, mở thông tin chuyến bay, khuôn mặt hớn hở giả tạo.
“Tôi tới đây là muốn đi chung với anh. Dù gì tụi mình cũng quen biết lâu rồi, giờ lại đóng cùng bộ phim, có duyên thì nên giữ liên lạc chứ.”
Giang Ngôn Sinh vừa kéo vali từ lầu xuống đã thấy ngay cảnh Cố Ôn bám lấy Giản Chi nói lời đường mật.
Hỏi: Là trợ lý của ảnh đế Giản Chi, khi thấy anh ấy bị chó hoang bám theo thì nên làm gì?
Đáp: Ho nhẹ hai tiếng, vung gậy đuổi chó, đảm bảo an toàn cho anh Giản Chi.
Không chút do dự, Giang Ngôn Sinh vươn tay chen vào giữa hai người, cắt đứt tiếp xúc ngay lập tức. Giây phút ấy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự chấn động trong ánh mắt Cố Ôn—vừa lúng túng vừa khó chịu.
Hắn ta liếc xéo Giang Ngôn Sinh một cái, giả vờ nói nhẹ nhàng:
“Ủa, Giang trợ lý, chẳng lẽ cậu cũng phải quản cả việc ai đi sân bay chung với Giản ca sao? Nói chuyện khéo chút nha. Có lúc, đừng chen vào quá sâu, không khéo lại bị người ta bàn tán đấy… Đúng không, Giản ca?”
Nhưng hắn ta không ngờ là Giản Chi đã sớm đi ra khỏi nhà không quan tâm đến những lời nói châm chọc ấy.
Thấy anh vẫy tay với mình, Giang Ngôn Sinh lập tức đẩy Cố Ôn sang một bên, đóng cửa lại rồi nhanh chóng cùng Giản Chi lên xe. Cố Ôn còn định đi theo nhưng chỉ kịp đụng cửa “phanh” một cái.
“Cứ chờ đấy. Dám đối đầu với tôi, Giang Ngôn Sinh sẽ là kẻ đầu tiên phải trả giá.”
Lời dằn mặt bị ném lại như gió. Một trong hai vệ sĩ đứng sau hắn ta, không biết nghe lệnh gì, lại đột nhiên cúi người như cún ngoan rồi lao đến hôn Cố Ôn say đắm.
Không ai chú ý rằng, ở phía xa gần vành đai xanh, có một ánh đèn flash lập loè. Sau vài lần chớp tắt, một bóng đen lặng lẽ rời đi.
Chặng đường không dài, hơn nữa có xe riêng của đoàn phim đón sẵn nên Giản Chi và nhóm anh là những người đến khách sạn đầu tiên.
Giản Chi mặc vest đen, quần tây ôm gọn đôi chân dài thẳng tắp. Khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo toát ra từ từng bước chân, khiến những người xung quanh trông chẳng khác gì vai phụ nền cho anh.
Khi đám đông còn mải ngắm nhìn Giản Chi, một số người cũng chú ý đến cậu trợ lý phía sau—Giang Ngôn Sinh—đang đeo khẩu trang xanh nhạt, ánh mắt sáng rực chỉ dõi theo duy nhất một người.
“Ủa, sao nhìn Giang trợ lý cứ kỳ kỳ… Trợ lý gì mà nhìn nghệ sĩ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?”
Vừa lên xe riêng, Giang Ngôn Sinh liền tháo khẩu trang, ngoan ngoãn dựa vào Giản Chi, còn nghịch ngợm lấy tay chọc chọc mặt anh.
Giản Chi liền túm lấy tay cậu, đặt về lại trên đùi, ánh mắt lành lạnh và hành động đầy ngầm nhắc nhở: “Đừng có quậy nữa.”
Nhưng Giang Ngôn Sinh như cố ý bướng bỉnh. Cậu mở hành lý lấy ra áo khoác đen khoác lên người Giản Chi, rồi áp cằm lên vai anh, môi gần sát tai, thì thầm:
“Bên ngoài lạnh lắm. Anh mặc thêm một chút đi, mặt anh đỏ hết rồi kìa.”
Khi xe vừa đến trung tâm tòa nhà của Vân Thượng, mọi người bắt đầu xuống xe, chuẩn bị nhận phòng.
Vừa bước xuống, Cố Ôn lại lảng vảng chạy đến bên Giản Chi, ngoài mặt thì tỏ vẻ thân thiết, nói chuyện cười đùa, nhưng trong lòng chỉ có Giản Chi và Giang Ngôn Sinh mới biết hắn ta đang thì thầm cái gì.
Vì phép lịch sự, Giản Chi không nói gì, chỉ bước nhanh hơn để né tránh.
Quả nhiên, Cố Ôn chọn phòng kế bên Giản Chi.
Lúc Giang Ngôn Sinh ra ngoài xác nhận lại lịch trình, chưa kịp trở vào thì bị Cố Ôn chặn đường. Hắn ta chẳng buồn che giấu vẻ khinh thường nữa.
“Trùng hợp ha, Giang trợ lý. Giản ca không đi với cậu à? Hay là anh ấy không thích cậu?”
Giang Ngôn Sinh vốn tính nóng, khuôn mặt đanh lại lập tức phản pháo:
“Vậy chứ anh cũng chẳng đi với Tạ Triệt, chẳng lẽ… người ta cũng không thích anh?”
Vốn luôn giữ hình tượng thân thiện, lời này khiến mặt nạ của Cố Ôn suýt nứt toạc.
Kiểu như: Tôi đánh nhẹ mà cậu phản đòn như bổ nhào luôn vậy đó!
“Giang trợ lý, sao nói chuyện sắc bén vậy? Vừa mở miệng là dao găm rồi.”
Hắn cao giọng, khuôn mặt cứng đờ, như muốn phát hỏa.
“Hay là… chỉ nhằm vào tôi thôi?”
‘Còn hỏi? Không nhằm vào anh thì nhằm vào ai nữa?’
Giang Ngôn Sinh định đáp trả thì bóng dáng quen thuộc từ khúc rẽ phía sau xuất hiện—Giản Chi.
Anh đứng sau lưng Cố Ôn, mái tóc hơi dài che đi ánh mắt, nhưng vẫn có thể thấy rõ vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.
Cố Ôn như cảm nhận được hơi lạnh sau lưng, khí thế lập tức biến mất.
Thấy hắn ta luống cuống định bỏ chạy, Giang Ngôn Sinh khẽ cười. Cậu cảm nhận ánh mắt Giản Chi đang nhìn mình, vội giả vờ hoảng hốt chạy về đứng sau lưng anh. Giản Chi lúc đó mới thu lại ánh nhìn, xoay qua nhìn Cố Ôn.
Cảm thấy nguy rồi, Cố Ôn đành quay sang diễn kịch.
“Giản ca, Giang trợ lý chắc tâm trạng không tốt nên lỡ lời thôi. Tôi hiểu mà.”
Giản Chi hơi nhíu mày nhìn sang Giang Ngôn Sinh.
“Em không có nói xấu Cố tiền bối! Em thề!”
Giang Ngôn Sinh trả lời chắc nịch, dập tắt toàn bộ nghi ngờ của Giản Chi. Cố Ôn rõ ràng đã tự đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng anh—còn xa mới bằng được Giang Ngôn Sinh.
Nghe xong, Giản Chi khẽ nhếch môi cười. Giọng anh trầm thấp nhưng dứt khoát, lạnh đến mức khiến Cố Ôn tái mặt.
“Trợ lý của tôi đã nói không có, thì mong cậu biết điều. Đừng tùy tiện dựng chuyện.”
Tình cờ là mọi chuyện đều bị một paparazzi ẩn trong tán cây phía xa quay lại, cả hình ảnh lẫn âm thanh đều rõ ràng. Với đoạn video này, hắn hoàn toàn có thể bán được với giá rất cao.
Cố Ôn không ngờ Giản Chi lại đến kịp thời, đứng đó câm lặng không biết phản bác thế nào. Trong giới, việc nghệ sĩ đi cùng trợ lý là điều rất nhỏ, đặc biệt với diễn viên lâu năm như Giản Chi, chuyện tị hiềm còn quan trọng hơn nhiều. Vậy mà anh lại đứng ra vì một trợ lý mà công khai đối đầu hắn.
Sắc mặt Cố Ôn trắng bệch. Hắn ta chỉ muốn bóp chết Giang Ngôn Sinh—cái vật cản duy nhất khiến hắn không thể tiến gần hơn đến Giản Chi.
Mà Giản Chi lúc này lại như thể đã bị Giang Ngôn Sinh “cướp hồn”. Ánh mắt anh nhìn cậu không còn lạnh lẽo nữa, mà dịu dàng hơn thấy rõ.
Còn Cố Ôn thì chỉ biết đứng nhìn, nghẹn đến mức muốn hộc máu.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx