Chương 6
Chương 6… Đừng tới dính dáng
Có lẽ Giản Chi không ngờ rằng Giang Ngôn Sinh sẽ phản ứng như vậy trước câu đùa của anh, khiến anh có chút bối rối.
Nhưng rất nhanh, cậu đã lấy lại bình tĩnh, tuy rằng giọng nói vẫn còn hơi lắp bắp, con ngươi cậu có chút run rẩy lên tiếng để cứu vãn tình hình:
“Tiền bối, làm sao em dám chen vào chuyện này chứ.”
Giản Chi thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn vào bức ảnh trong tay, tỉ mỉ xem xét như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Nhìn bức ảnh trong tay anh trai, Giản Dục ngước nhìn Giản Chi đang lẩm nhẩm:
“Cũng tạm, có thể chấp nhận… Nhưng vẫn chưa hoàn toàn được.”
Giản Dục tiến lại gần anh trai, thầm nói lên suy nghĩ của bản thân cô:
“Ca ca, cái này là anh gieo hy vọng rồi lại làm em thất vọng, anh biết không?”
Giản Dục không đợi Giản Chi đáp lại, cô nghiêm túc tiếp tục nói,
“Ba mẹ anh không phải đã thúc giục anh rồi sao, 25 tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được cô vợ, làm sao có thể cứ thế mãi như vậy được?”
Dù Giản Dục đã cố gắng nói thật nhỏ, nhưng trong phòng vẫn còn có Giang Ngôn Sinh, và cậu nghe rất rõ.
Ba mẹ Giản Chi đang ép anh phải sớm tìm đối tượng, thậm chí còn muốn anh tìm Omega có thể sinh con sớm để nối dõi tông đường.
Giang Ngôn Sinh cảm thấy ngực mình đau nhói, mi mắt buông xuống che khuất đôi mắt, mơ hồ với những suy nghĩ.
Nhận thấy được phản ứng của Giang Ngôn Sinh, khóe miệng Giản Chi bất giác hơi nhếch lên đầy thích thú.
“Anh tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện này, không cần ba mẹ phải lo lắng.”
Giản Chi trả lại bức ảnh cho Giản Dục, rồi quay người liếc đôi mắt âm trầm nhìn Giang Ngôn Sinh.
Giang Ngôn Sinh lúc này trông giống như một chú mèo nhỏ bị dầm mưa, hai tay đan vào nhau thể hiện sự bất an, đầu cúi xuống tóc mái phủ qua mắt, gần như muốn thu người lại, mắt cậu mờ đi vì nước mắt.
Không khí càng thêm ngượng ngùng, Giản Dục nhận ra cũng không thể tiếp tục khuyên nhủ anh thêm được nữa, chỉ đành gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
Khi Giản Dục đi khuất, Giang Ngôn Sinh từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Chi, cảm giác khó chịu dâng lên khi nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Giản Chi.
Giản Chi cũng chỉ là một người bình thường, cũng cần tìm vợ, cần có gia đình, ai mà chẳng muốn có một Omega dịu dàng, làm một người chồng che chở yêu thương?
Nhưng Giang Ngôn Sinh không phải Omega, cậu chỉ là một Enigma, giả làm Beta để ở bên cạnh Giản Chi.
Cậu từng tự hỏi mình, vì sao lại thế này?
Dù đã lâu không còn liên quan gì, dù Giản Chi không nhớ gì về cậu, cậu vẫn không ngừng theo đuổi, vẫn muốn ở cạnh anh, bên anh trọn đời.
Giữa cậu và Giản Chi, Giản Chi luôn ở vị trí cao, luôn nhìn cậu như một người hầu, sai bảo cậu làm đủ thứ.
Cuối cùng, Giang Ngôn Sinh tự thuyết phục mình, rằng yêu Giản Chi thì ngoài yêu còn có cả hận.
Cậu không muốn Giản Chi được sống quá tốt.
Cậu muốn Giản Chi, giống như một con chim hoàng yến bé nhỏ, ở trong chiếc lồng vàng mà cậu tạo ra, mãi mãi ở bên cạnh cậu, nhảy nhót trong lòng bàn tay, phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều khi cậu vuốt ve.
Cậu chỉ cầu mong rằng điều đó sẽ không hủy hoại tương lai của Giản Chi, không muốn đánh dấu anh như một Omega, hay bắt anh sinh con cho cậu.
Giản Chi… Người vốn tôn nghiêm như vậy… Có thể vì một chút danh tiếng mà nằm trong lòng cậu, điều này thực sự khiến trái tim cậu chao đảo.
‘Và ai nói chỉ có thể là trên giường?’
Khi những tưởng tượng ấy trôi qua trong đầu, Giang Ngôn Sinh chợt tỉnh lại, đầu óc hoảng loạn quay về thực tại. Giản Chi tiến lại vỗ vai cậu, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Còn khóc à?”
Giản Chi dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Giang Ngôn Sinh, hành động này nhìn vào ai cũng cảm thấy rất thân thiết.
Trước đây, Giang Ngôn Sinh từng nghĩ rằng, chỉ cần Giản Chi như vậy, cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc, cảm nhận được tình yêu từ anh.
Nhưng giờ đây, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bên ngoài là vẻ ưu nhã, là một gia đình giàu có, nhưng Giản Chi không phải là một thiếu gia như vậy. Trong tình cảm, anh chẳng qua chỉ là một hoa hoa công tử, không hơn không kém.
Giang Ngôn Sinh nhẹ nhàng đáp lại động tác của Giản Chi, đặt mặt lên lòng bàn tay anh, tạo dáng giống như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự yêu thương.
Giản Chi không khỏi ngừng lại một chút, bàn tay khẽ siết lấy gương mặt cậu, trong lòng thoáng có chút rung động.
‘Cảm giác này thật quen thuộc.’
Anh vội vàng rút tay về, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn, ho nhẹ hai tiếng nhằm thay đổi chủ đề.
“Cậu đi xuống dưới xem thử đi, sao lâu vậy mà vẫn chưa ai tới?”
Giản Chi lười biếng ngồi xuống sofa, ngả người nằm lướt Weibo một cách vô tâm.
Giang Ngôn Sinh gật đầu đáp nhanh chóng rồi xuống lầu.
Sảnh lớn không đông đúc lắm, ngoài một vài nhân viên công tác, không có bóng dáng chuyên viên trang điểm đâu.
Tiết Phúc Thịnh thấy Giang Ngôn Sinh đi qua thì chủ động tiến lại hỏi:
“Có chuyện gì à tiểu Giang? Xuống dưới đây có việc gì không?”
Giang Ngôn Sinh mỉm cười lễ phép:
“Hai giờ nữa sẽ bắt đầu quay phim, nhưng chuyên viên trang điểm cho Giản tiền bối sao vẫn chưa đến?”
Tiết Phúc Thịnh ngượng ngùng khẽ cười:
“Thật ra hôm nay bọn họ quá bận rộn, phiền các cậu đợi một chút nhé.”
Giang Ngôn Sinh khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi, nhưng Tiết Phúc Thịnh lại gọi với theo:
“Đạo diễn vừa thông báo, lịch quay hôm nay sẽ được dời lại vào buổi chiều. Cảm ơn các cậu đã kiên nhẫn.”
Lúc này Giang Ngôn Sinh không khỏi nghĩ, Tiết Phúc Thịnh có vẻ không quen với việc này…
‘Chuyện này phải nói sao cho hợp lý?’
“Giản ca, hôm nay cảnh đầu là chúng ta cùng diễn đúng không?”
Cố Ôn đứng cạnh Giản Chi, chỉ vào kịch bản, gương mặt mang vẻ hớn hở giả tạo.
Giản Chi dù không muốn trả lời Cố Ôn, nhưng anh vẫn phải rõ ràng xử lý mọi việc trong đoàn, không thể vì mâu thuẫn cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc chung.
“Vậy chúng ta sẽ phối hợp thật tốt, diễn cho tốt vào.”
Giản Chi nói, giọng điệu hết sức chuyên nghiệp, không còn cảm xúc nào khác.
Cố Ôn không hài lòng với phản ứng này, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười,
“Tôi tin chúng ta chắc chắn sẽ ăn ý mà diễn cùng nhau. Cố lên!”
Giản Chi không có gì để nói, chỉ miễn cưỡng cười:
“Ha ha, vậy thì làm đi.”
Không chú ý rằng, ở xa xa, Giang Ngôn Sinh đang uống trà chanh với ánh mắt oán hận, nghiến răng khe khẽ, nhìn Cố Ôn và Giản Chi trò chuyện thân mật.
Cậu đặt ly trà xuống bên cạnh Giản Chi, rồi dùng ống hút hút mạnh một ngụm nước trong ly của cậu.
Cố Ôn nhanh chóng nhận ra, đứng lên tiến lại phía Giang Ngôn Sinh, cười nói:
“Giang trợ lý thật chu đáo, còn mang nước cho Giản ca, tôi cũng muốn một ly!”
Câu này rõ ràng là ám chỉ Giản Chi sẽ nhường ly nước của anh cho Cố Ôn. Nhưng vì Giản Chi không thích uống, anh liền đưa tay ra chuẩn bị đưa ly nước cho Cố Ôn.
Tuy nhiên, Giang Ngôn Sinh nhanh chóng chặn lại, lấy ly nước của Giản Chi trước, giọng nói không thân thiện chút nào, có phần ấm ức.
“Tôi tự uống. Không cho tiền bối, cũng sẽ không cho anh.”
Giang Ngôn Sinh uống một ngụm lớn, cất giọng mỉa mai,
“Quay phim trước không thể ăn uống linh tinh, anh không biết à?”
Cố Ôn bị hỏi trúng điểm yếu, mặt đanh lại khó chịu không nguôi ngồi xuống ngay, không nói gì thêm.
Sau khi Cố Ôn rời đi, Giang Ngôn Sinh ngồi xuống bên cạnh Giản Chi, không dám làm phiền anh nữa, tự mình uống trà chanh.
Đến lúc thông báo quay phim bắt đầu, Giản Chi đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Giang Ngôn Sinh lại giữ tay áo anh, tay hơi run run, cố tình bắt chước giọng của Cố Ôn.
“Cố lên nhé, tiền bối.”
‘Ghen rồi sao.’
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx