Chương 12
Chương 12
Giọng Hexion điềm tĩnh nhưng sắc như dao. Khuôn mặt Zero Nine trở nên trống rỗng trước những lời đó. Hexion, quan sát sự thay đổi biểu cảm của Zero Nine, nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.
“Cậu đau lòng sao?”
“Tôi không có lý do để đau lòng cả.”
“Thật vậy.”
“Không đau lòng, vì tôi chẳng kỳ vọng gì ở anh. Cách tiếp cận của anh—có một lỗ hổng.”
“Tôi vẫn luôn… hơi méo mó.”
“Chính xác, vậy nên tôi sẽ làm theo lời anh—im lặng và tránh xa.”
Zero Nine bước vào thang máy. Khi tiếng chuông của một thang máy khác vang lên, đội quản lý cuối cùng cũng đến. Mặc đồng phục trắng, họ sững sờ cau mày khi nhìn thấy Jasper bất tỉnh và hành lang hỗn loạn.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
“Khoan đã.”
Hexion giơ tay—một áp lực lặng lẽ ập xuống, khiến cả nhóm câm nín. Anh chỉ hạ tay xuống khi thang máy của Zero Nine bắt đầu di chuyển. Quay lại nhìn những người trước mặt, anh khẽ cười.
“Chỉ là sự cố nhỏ. Tôi sẽ xử lý.”
“Ý anh ‘xử lý’ là sao? Anh vừa mới đến đã xảy ra—”
“Có gì mà căng thẳng?”
“Anh chắc cũng phải biết rõ tại sao vấn đề này lại nghiêm trọng”
“Trước tiên, xử lý tên kia đi.”
Anh gật về phía Jasper. Trưởng nhóm thở dài và ra hiệu cho đội của mình mang Jasper đi. Khi họ nâng gã ta lên, Hexion quay sang trưởng nhóm của đội quản lý, phủi vai cậu ta, mắt lướt qua thẻ tên.
‘Liam Miller’
“Cậu là trưởng nhóm Miller?”
“…Vâng, thưa Đại tá.”
“Vậy tôi không cần phải đích thân xử lý chuyện này?”
Liam cứng người. Cậu ta biết rõ Hexion—từ thời còn là lính trong cùng đơn vị. Dù không hiểu hết con người này, nhưng Liam nhớ rất rõ: ‘nụ cười méo mó, sự lì lợm, và khả năng khiến người ta phát điên bằng chính sự điềm tĩnh của mình.’
“…Đã lâu rồi.”
“Hóa ra cậu vẫn nhớ ra tôi.”
Cả hai từng phục vụ cùng đơn vị. Liam biết rõ: ‘Hexion Theobald là kiểu người không ai muốn làm phật ý.’
“…Tôi có một yêu cầu.”
“Nói.”
“Chúng tôi đang thiếu guide.”
“Tôi biết.”
“Tôi biết anh được chỉ định là guide riêng cho Zero Nine… nhưng có thể hỗ trợ những Esper khác không?”
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
Liam nuốt xuống lời nói suýt bật ra, nhưng kịp dừng lại.
‘Bởi vì lần đó, anh đã quay về.’
Hexion nhận thấy, cười khẩy. Tay anh trượt nhẹ từ vai Liam xuống cẳng tay.
“Tôi hỏi lại—tại sao?”
“…Xin anh hãy cân nhắc.”
“Liam Miller.”
Giọng Hexion đột ngột trầm xuống. Không to, nhưng khiến sống lưng Liam lạnh toát. Giọng nói ấy không giống lời đe dọa, mà là một lời nhắc—rằng cậu ta đã lỡ chạm vào giới hạn không nên vượt.
“Đừng vượt giới hạn.”
“…Đã rõ.”
Hexion thẳng lưng lại, như thể chuyển từ hình ảnh cựu quân nhân sang một thương nhân điềm đạm. Anh nghiêng đầu, nhìn thang máy đang chuyển động.
“Báo cáo lên giám đốc chắc đã được gửi rồi nhỉ?”
“Vâng.”
“Tốt. Tập hợp toàn bộ người dưới cấp bậc tôi ở tầng một.”
“Xin lỗi? Cái đó—”
“Đừng chen vào. Không phải việc của đội anh.”
“Nhưng nếu giám đốc biết thì…”
“Tôi sẽ lo.”
‘Anh nghĩ tôi bất lực đến thế sao?’ Hexion cười thầm, bước vào thang máy khi cửa mở. Tầng trên cùng được chọn. Khi cửa đóng lại, Hexion dựa lưng vào vách thang. Gương phản chiếu hình ảnh của anh: ‘thản nhiên, tóc chải gọn, áo khoác sang trọng, nhưng mắt thì lặng như đá.’
‘Rắc rối thật.’
Cửa thang máy mở ở tầng giám đốc. Thư ký vừa định lên tiếng thì Hexion đã lướt qua, đi thẳng vào văn phòng. Anh ngồi xuống ghế sofa như lần trước, bắt chéo chân chờ đợi. Giám đốc ngẩng đầu, ánh nhìn sắc lạnh.
“Ông nhận được báo cáo rồi chứ?”
“Cậu nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?”
“Đừng câu nệ quá.”
“Sử dụng năng lực trong khu dân cư là vi phạm. Quy định đã ghi rõ.”
“Chính vì thế tôi đến đây—để đề nghị bỏ qua quy định… lần này.”
“Không có ngoại lệ.”
“Nhưng tôi nghe nói… ngân sách của ông đang khan hiếm.”
Giám đốc nín lặng trước lời nói của anh.
“Và ông cũng biển thủ… 5 tỷ đô.”
Không khí trong phòng đóng băng như ở vùng Nam cực lạnh giá.
“…Cậu phát hiện được bao nhiêu?”
“Không có gì tôi không biết, nếu tôi muốn.”
Hexion đứng dậy, bước đến bàn giám đốc. Ngoại hình anh lúc này—chỉn chu, đắt tiền, ung dung—trông giống một nhà tài phiệt hơn là người hướng dẫn. Hoặc, một tay mafia lịch thiệp đang đưa ra ‘lời đề nghị không thể từ chối.’
“Bồi thường tổn thất từ các vụ Esper mất kiểm soát. Trì hoãn xử lý đột biến. Ông thậm chí biển thủ cả tàu chiến.”
“Cậu đang vượt giới hạn.”
Giám đốc nghiến răng, rít lên từng chữ trong cơn tức giận. Hexion cười khẽ, đặt tay lên bàn, đầu ngón tay viết lên những chữ vô hình, tiếp tục mở lời.
“5 tỷ đô là gì chứ?”
“…Cái gì?”
“Tôi sẽ chi trả. Đổi lại, ông đừng phiền đến tôi và Zero Nine được chứ.”
Giám đốc sững người. Miệng mở ra, rồi khép lại. Hexion ngồi lên mép bàn, thản nhiên nhìn ông giám đốc trước mặt với một ánh nhìn lạnh thấy xương.
“Hệ thống này thật rối loạn. Tôi sẽ tái cấu trúc nó—đơn giản thôi, theo kiểu quân đội.”
“Các Esper sẽ không đồng ý và cả guide cũng vậy”
“Không sao. Tôi sẽ xử lý.”
Giám đốc im lặng. Hay đúng hơn là, bị đẩy đến mức không còn quyền chọn lựa. Cuối cùng, ông ta chọn cách im lặng. Và Hexion hiểu—’đó là sự chấp thuận.’ Hexion nghiêng đầu, nở một nụ cười nhạt.
“Ông bất ngờ lắm à? Yên tâm, chuyện vừa rồi còn chưa là gì đâu.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Lynx
mê quá shop ơi, mong shop vẫn dịch truyện, mãi ủng hộ ạaa