Chương 13
Chương 13
“Tôi thấy mặt ông quá nhiều rồi. Tạm thời đừng để tôi thấy nữa.”
Nói rồi, Hexion rời khỏi văn phòng giám đốc. Anh nhìn quanh—một thang máy vẫn đang đợi ở tầng này. Anh bước vào, nhấn nút xuống tầng trệt.
“Đã đi được nửa đường rồi…”
Anh lẩm bẩm khi thang máy đi đến tầng trệt. Khi cửa mở, sảnh đợi đông đúc người qua lại. Không thể là toàn bộ cư dân thức tỉnh—số lượng còn quá ít. Hexion đứng nghiêng người, như thể đã đoán trước.
“Chú ý!”
Kang Woo-shin, lo lắng đến bồn chồn, hét lên. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía anh ta và người đàn ông bên cạnh: Hexion.
“Chỉ cần nhớ một điều.”
Hexion nhếch mép. Một nụ cười nửa miệng lạnh như băng, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Dù chỉ mới gặp anh lần đầu, họ đều biết: ‘đây là một đại tá. Và theo bản năng, họ cũng biết… anh ta là kiểu người không bao giờ nói suông.’
“Những kẻ không có mặt ở đây…”
Giọng anh thấp, như đang nén cười.
“…Hãy coi như đã chết.”
Không ai dám phản ứng trước câu nói của Hexion. Đã hơn một năm từ khi chiến tranh kết thúc, nhưng đa số những esper và guide ở đây đều từng ra trận, hoặc ít nhất đã quen với mùi chết chóc. Vậy mà nghe thế này, họ vẫn rợn người.
Hexion quét ánh mắt qua đám đông. Nhóm người đứng rải rác, không hàng lối. Ngay cả điều cơ bản nhất như xếp hàng còn không làm được.
“Tỷ lệ tham gia?”
Kang Woo-shin liếc đồng hồ, thì thầm:
“Tỷ lệ tham gia của Guide là 82% và Esper… chỉ 12%.”
Đáng thương. Các Guide được lôi đi khắp nơi làm việc như cỗ máy, Esper thì nhốt lại như hàng dễ vỡ. Phần lớn số vắng mặt chắc là esper và guide mới thức tỉnh chưa ổn định.
“Kang Woo-shin.”
“Thiếu úy có mặt!”
“Tất cả các Guide đang đứng đây.”
“Vâng.”
“Bắt đầu cho họ nghỉ phép.”
“…Xin lỗi, cái gì cơ ạ?”
Mắt Kang Woo-shin mở to kinh ngạc. Nhưng Hexion chỉ nhìn anh ta như muốn nói ‘tôi có phải nhắc lại không?’ Sự hoài nghi của Kang Woo-shin biến mất một khi anh ta nhận ra.
“…Cả những người không có mặt?”
“Chính xác. Esper không thể rời trạm. Nên Guide sẽ chịu trách nhiệm. Những người vắng mặt? Xếp sau.”
“Nếu Esper phát điên—”
“À…” Hexion cười nhẹ, không chút ác ý.
“Thì họ sẽ chết.”
“Chuyện đó… khó chấp nhận.” Kang Woo-shin cắn môi. Hexion vỗ vai anh ta như đang an ủi.
“Cậu cũng nên về nhà nghỉ vài hôm.”
“Kh—Không sao. Tôi ổn.”
“Thật à?”
Câu hỏi khiến Kang Woo-shin cứng đờ. Ánh mắt Hexion rõ ràng mang theo thông điệp.
‘Anh có chắc muốn ở lại sát bên tôi không?’
Những lời cảnh báo vang lên trong tâm trí Kang Woo-shin—những lời cảnh báo từ tổ tiên, nhấn mạnh rằng nếu anh ta ở lại, anh ta sẽ chứng kiến những điều không thể chịu đựng được. Đưa ra quyết định nhanh chóng, anh ta gật đầu lia lịa.
“Tôi… tôi sẽ xử lý thủ tục nghỉ phép ngay.”
“Tốt.”
Cuộc trò chuyện của họ gây ra những tiếng xì xào. Các guide dẫn trao đổi những ánh nhìn không thể tin được. ‘Nghỉ phép? Một kỳ nghỉ?’ Những từ như vậy chưa từng được nghe kể từ khi họ thức tỉnh. Khi họ đứng trong sự bối rối, Hexion búng tay, cắt ngang.
“Ai không nộp đơn xin nghỉ trong vòng mười giây… sẽ bị coi là tự nguyện ở lại.”
Đám đông câm lặng. Và rồi…
1 giây. ‘Có thật không? Mình có nên chấp nhận không?’
2 giây. ’Họ có thực sự cho chúng ta nghỉ ngơi sao?’
3 giây. ’Nếu mình nói đồng ý bây giờ, liệu có kết cục tồi tệ không?’
4 giây. ‘Nhưng anh ta không có vẻ gì là nói dối!’
5 giây. ‘Mặc kệ đi. Dù sao cũng phải nghỉ ngơi!’
Ngay lập tức, guide bắt đầu chạy. Họ quá háo hức, họ lao xuống cầu thang, không chờ thang máy. Hexion nhìn họ đi, nhẹ nhàng chạm vào đồng hồ đeo tay, anh nhấn nút phải hai lần, nó nhấp nháy dòng chữ.
“Connecting…”
Giọng Liam vang lên sau vài nhịp nhấp nháy của dòng chữ.
“Guide đang đổ lên đây… khá đông.”
“Anh đã làm cái quái gì vậy?”
“Tôi chỉ thưởng cho họ một kỳ nghỉ xứng đáng thôi mà.”
“…Nghỉ phép?”
“Bất mãn gì thì đến gặp tôi.”
“Khoan đã, như thế thì—”
“Thời gian của kỳ nghỉ sẽ là bảy ngày.”
“Nhưng ai sẽ—”
Đường dây bị ngắt trước khi có thể có thêm bất kỳ lời phản đối nào. Hexion tập trung đi đến thang máy, đút tay vào túi thong dong bước đi. Với Kang Woo-shin đang chạy nhanh đến đội quản lý, sảnh trở nên trống rỗng. Một vài nhân viên mặc đồng phục trắng há hốc mồm nhìn Hexion một cách ngu ngốc. Anh nở một nụ cười nửa miệng với họ, Hexion đi thang máy trở lên. Còn một nhiệm vụ mà anh cần phải làm nữa.
Ding—
Cửa thang máy mở ở tầng 62. Penthouse tĩnh lặng. Zero Nine ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, quay lưng lại. Tiếng bước chân Hexion đủ rõ, nhưng cậu ta không phản ứng. Hexion khẽ mỉm cười, đi vòng ra sau ghế và nhẹ nâng cằm Zero Nine lên.
“Cậu không hỏi tôi về rồi à?”
“Anh đâu nói rõ là đi đâu.”
“Ồ.”
Hexion khẽ cúi xuống, thì thầm vào tai Zero Nine và rồi thổi nhẹ vào.
“Tôi về rồi đây.”
“…”
Sau một khoảng dừng ngắn, Zero Nine giơ một bàn tay lớn lên kéo đầu Hexion xuống. Môi họ chạm nhau, và Hexion chuyển ánh mắt đi một lát. Khi anh ta hé môi, lưỡi Zero Nine trượt vào. Hexion mút lấy chiếc lưỡi xâm nhập vào khoang miệng—đồng thời liếc đồng hồ. Mức độ căng thẳng của Zero Nine: 61%.
‘Ồ, vẫn còn tức giận sao.’
Zero Nine nhận ra Hexion không hoàn toàn tập trung, nên siết đầu anh lại bằng cả hai tay. Hexion đáp lại cắn và liếm sâu hơn, coi tiếng rên rỉ của Zero Nine như lời mời gọi. Tay anh lần xuống cổ Zero Nine, trượt qua lớp vải áo, như đang dò hỏi.
Hah… hah
Môi họ tách ra, hơi thở hòa quyện trong không gian giữa hai người, mắt họ khóa chặt lấy nhau không rời. Zero Nine cất hỏi nhỏ.
“…Anh muốn tôi làm gì?”
“Thảm họa của tôi, cậu tinh ý thật đấy.”
“Anh đã bỏ rơi tôi lại khi tôi vô dụng, và chỉ quay lại khi anh cần gì đó.”
“Đó không phải là lý do tôi ở đây, quyến rũ cậu bây giờ sao?”
Mắt Hexion cong lên thích thú. Zero Nine thở ra một tiếng thở dài, đôi môi vừa hôn vẫn còn ẩm ướt và sưng tấy. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên môi Hexion trước khi buông lời trêu chọc.
“Anh gọi đó là quyến rũ sao?”
‘À…’
Hexion nhìn cậu với một ánh mắt đầy trân trọng và nâng niu. Zero Nine chớp mắt. Di chuyển đến quỳ trên ghế sofa, đối mặt với anh ta, Hexion ngồi xuống đùi Zero Nine. Chiếc quần vừa vặn của anh ta căng lên. Zero Nine dường như không nhận thức được hành động của mình khi bàn tay lớn của cậu ta đặt lên hông Hexion. Cúi xuống, Hexion thì thầm những lời nói thích cậu ta vào tai Zero Nine.
“Tôi nên quyến rũ thảm họa của mình như thế nào để khiến cậu cảm thấy hài lòng đây?”
“Chà… không phải tôi đang cảm thấy tức giận lắm.”
“Tất nhiên là không rồi.”
Zero Nine khúc khích cười, rồi nhíu mày. Bất ngờ cậu kéo Hexion sát lại, cơ thể họ va vào nhau. Không xin lỗi, không giả vờ, cậu giương đôi mắt màu oải hương nhìn anh một cách say đắm.
“Tôi không biết… Tôi không giỏi mấy chuyện như này.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Lynx
mê quá shop ơi, mong shop vẫn dịch truyện, mãi ủng hộ ạaa