Chương 17
Chương 17
Zero Nine lùi lại và ngồi xuống chiếc bàn thấp. Ánh mắt cậu lặng lẽ lướt qua thân hình trần trụi của Hexion như đang ngắm một bức tranh sống. Cảm giác ấy khiến Hexion ngứa ngáy hơn bất cứ cái chạm nào. Khi anh dịch người, cố ý hơi gượng gạo, ánh mắt Zero Nine vẫn theo sát chuyển động tinh tế ở phần hông anh. Hexion nuốt khan. Quả thật, cậu ta học nhanh đến đáng sợ… đến mức đủ để khiến người khác cảm thấy mất kiểm soát.
Hexion vắt tay khoác áo choàng lên lưng ghế, nghiêng đầu tựa vào thành sofa, khẽ cười nhẹ và bắt ánh mắt cậu. Các ngón chân anh lướt nhẹ nhàng qua bắp chân Zero Nine. Bàn chân mang vớ mỏng—vớ và niềng vớ, không bị vướng víu, và làn da trắng của anh—trượt lên dọc theo bắp chân Zero Nine cho đến khi nhẹ nhàng chạm vào mặt trong đầu gối cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, Zero Nine đứng phắt dậy. Vẻ mặt cậu tối lại. Với tiếng dép lê kéo lê trên sàn, cậu nhanh chóng rút về phòng mình. Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Hexion một mình, trần truồng trên ghế sofa phòng khách. Anh nhẹ nhàng xoa thái dương.
‘…Vẫn còn trẻ.’
Anh khoác lại áo choàng, rùng mình vì cảm giác lạnh đột ngột. ‘Kiên nhẫn. Một chút kiên nhẫn.’ Anh nhủ. Mà sao buồn cười thật—để bị bỏ lại trong tình trạng thế này.
Sáng hôm sau, Hexion bận bịu từ rất sớm. Các esper không phản hồi lệnh tập hợp bắt đầu tìm đến để phàn nàn. Những người từng chứng kiến anh hành động hôm qua thì né tránh, nhưng những người mới về từ nhiệm vụ—chưa thấy gì cả—khó chấp nhận việc bị đẩy xuống cấp bậc thấp nhất.
Anh ngồi bên cửa sổ tầng 62, nhâm nhi cà phê. Zero Nine ngồi cạnh, đôi mắt vẫn còn sụp xuống vì buồn ngủ.
Ding.
Thang máy dừng ở tầng 62. Tiếng đập lớn từ bên trong chắc chắn là một esper.
“Sáng nay là người thứ mấy rồi?”
“Thứ sáu,”
Hexion không ngẩng lên. Zero Nine trả lời, giọng vẫn mơ màng.
“Không đời nào tôi bị xếp vào cấp bậc thấp thế này—!”
Hexion thở ra, đặt cốc xuống.
“Zero Nine.”
“Hử?”
“Đừng đẩy hắn vào thang máy. Ném thẳng qua cửa sổ đi.”
Zero Nine không hỏi lại. Không phải vì đồng tình, mà vì… cậu thấy không có lý do gì để nghi ngờ mệnh lệnh của anh.
Cậu bước ra, túm lấy tên esper đang gào ầm, rồi nhấc bổng lên như nhấc một cái túi rác.
“Chuyện… chuyện quái gì đang—?!”
Ầm!
Esper va vào các tấm kính với một tiếng động bất ngờ. Kính vỡ tan tành ngay lập tức, và esper bị ném ra ngoài từ tầng 62. Những tiếng la hét hoảng loạn vang lên, nhưng Hexion vẫn nhâm nhi cà phê của mình, không hề nao núng.
Zero Nine quay vào. Nhìn Hexion cậu bối rối cất tiếng hỏi.
“Như vậy có ổn không?”
“Không chết được… Esper mà. Tầng 62 chưa đủ cao.”
Zero Nine gật gù, không trả lời. Cậu đi lại ngồi vào chỗ cũ.
Không esper nào sẽ chết khi rơi từ tầng 62. Hơn nữa, sau khi thấy một số người bị kẹt trong thang máy chảy máu trong khi những người khác bị ném thẳng xuống tầng trệt, các esper còn lại quyết định tốt nhất là nên tỏ ra hợp tác.
Đặc biệt là vì phương pháp kịch tính đó đã để lại một dấu ấn mạnh mẽ, không còn esper nào xuất hiện nữa. Hexion khẽ mỉm cười, mở đồng hồ lên.
“Giờ thì làm việc thôi,”
“Việc gì?”
Zero Nine uể oải dựa đầu vào sofa, nghiêng đầu nhìn anh nghi hoặc.
“Báo với quản lý là phải thay kính.”
Beep, beep.
Đồng hồ của cả hai người họ phát sáng, thông báo nhấp nháy hiện lên màn hình thu hút chú ý của cả hai.
Ba điểm phát hiện quái vật hiện ra. Hai đã được xử lý. Còn lại một điểm: một vòng tròn đỏ đánh dấu khu vực bảo vệ rừng rậm, có dòng cảnh báo nhấp nháy.
[Phát hiện dị chủng lớn. Ước tính cấp 3. Cách 213m.]
Hexion xác nhận nhiệm vụ, đồng hồ hiển thị tên: [Esper: Zero Nine].
Tầng 5. Một esper dịch chuyển không gian chuẩn bị sẵn. Nhưng trước khi họ bước vào vòng dịch chuyển—
“…Hai người định làm cái quái gì vậy?”
“Ồ.”
Một khuôn mặt quen thuộc. Vâng, đó là Jasper.
Gã ta cau mặt lại khi thấy Hexion và Zero Nine đang chuẩn bị rời đi. Jasper liếc nhìn đồng hồ của gã, nhận thấy Zero Nine được giao nhiệm vụ đối phó với dị nhân lớn, gã ta cau chặt mày hơn.
“Cậu ta là esper mới đúng không? Mà các người tính đối đầu một dị chủng lớn… chỉ hai người? Hai người điên à?”
“Chỉ cần hai người chúng tôi là đủ rồi.”
Hexion chỉ nhún vai, trong khi Zero Nine, người chỉ mới nhìn thấy những con quái vật nhỏ được nuôi trong phòng thí nghiệm, không hiểu liệu đây có thực sự là sự điên rồ hay không. Đáng ngạc nhiên, bất chấp kinh nghiệm trong quá khứ, Jasper lại tỏ ra tử tế.
“Đừng có đùa. Tôi sẽ gọi thêm esper hỗ trợ.”
“Không cần bận tâm.”
Jasper trừng mắt, gã ta vừa tức giận nhưng cũng vừa bất lực trước sự cứng đầu của anh.
“Không phải lúc để sĩ diện.”
Hexion đột nhiên có một ý tưởng hay, anh cười nhẹ.
“Ồ, cũng hay. Hay là—” Anh túm lấy cổ áo Jasper, kéo sát lại. “Anh đi cùng luôn đi.”
“Gì cơ? Tôi còn việc ở đây—”
“Mười phút.”
“…Cái gì mười phút?”
“Giải quyết con dị chủng. Mười phút hoặc ít hơn.”
Jasper trợn mắt, tay chân bủn rủn. Gã khẽ rùng mình trước lời nói kinh khủng đó.
“Anh điên rồi hả? Mười phút? Anh nghĩ đây là… cái gì, sân tập à?”
“Không. Đây là thực tế.”
Hexion không có biểu cảm gì khác, giọng anh đều đều. Anh đưa tay về phía Zero Nine, để Jasper nhìn chằm chằm một cách khó tin, gã vẫn bị nắm cổ áo. Tuy nhiên, không có một chút do dự nào trong đôi mắt xám đó. Jasper nuốt khan. gã ta thực sự tò mò.
‘Một esper ban đầu… “tai họa”… tên đó. Rốt cuộc là mạnh tới đâu?’
Jasper biết sức mạnh chiến đấu của gã ta không đặc biệt cao trong số các esper, nhưng ít nhất cũng ở mức trung bình. Thế nhưng, đối mặt với Zero Nine, tai họa đó, gã ta hoàn toàn bất lực. Jasper cuối cùng nhếch mép thách thức, nắm chặt cổ tay đang giữ mình, vùng vẫy thoát ra.
“Được. Nhưng đừng trách tôi nếu anh hối hận.”
Trong chớp mắt, ba bóng người biến mất khỏi căn phòng.
Họ hạ cánh giữa rừng—một khu bảo tồn chưa phát triển. Nếu dị chủng xuất hiện trong thành phố, hậu quả sẽ là thảm họa. May mắn mà nó chọn nơi này.
Hexion khảo sát xung quanh, chắc chắn rằng không ai sẽ gặp nguy hiểm bởi khả năng của Zero Nine. Anh biết rằng khi Zero Nine sử dụng sức mạnh của mình, biểu cảm của cậu khá thờ ơ. Tất nhiên, việc sử dụng ngay cả 0.001% công suất của cậu có lẽ sẽ cảm thấy không đáng kể, thậm chí có thể không nhận ra.
Zero Nine hít thở mùi hương tươi mát của khu rừng, tò mò nhìn xung quanh. Cậu chưa từng thấy rừng thực sự bao giờ. Khi Jasper chỉ về phía trước, cậu quay lại.
“Ở kia.”
Một con quái vật khổng lồ, cao hơn 200m, từ từ nhô ra khỏi rừng. Da bị lột, để lộ cơ và xương. Từ các khối u trên cơ thể mọc ra vô số bàn tay và nhãn cầu người. Mủ và máu chảy ròng ròng khi nó bước đi chậm chạp.
Hexion rút tay ra khỏi áo khoác, chỉ về phía con thú đột ngột hiện ra. Đương nhiên, ánh mắt của Zero Nine dõi theo.
“Cậu xử lý được không?”
Zero Nine không trả lời. Dán chặt ánh mắt vào dị nhân, cậu suy nghĩ xem mình có thể mở rộng sức mạnh đến mức nào. Cảm giác lạ… mạnh đấy, nhưng không ngoài khả năng.
Zero Nine mở khóa một phần năng lực. Như một cái máy bị ép giữ im lặng quá lâu cuối cùng cũng được bật lên, sức mạnh cậu bắt đầu tràn ra.
Jasper lùi lại theo bản năng. Gã ta có thể cảm nhận Zero Nine đang tập trung sức mạnh một cách mãnh liệt. Nhưng con quái vật khổng lồ vẫn di chuyển chậm rãi và nặng nề.
“Không thể nào… một mình cậu ta xử lý dị chủng cấp ba?”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Lynx
mê quá shop ơi, mong shop vẫn dịch truyện, mãi ủng hộ ạaa