Chương 20
Chương 20
“Người ta đang tò mò rốt cuộc ai đã hạ con quái vật đó nhanh đến thế. Cậu có muốn cho mọi người biết mình mạnh cỡ nào không?”
“……”
Zero Nine thoáng lúng túng, vẻ mặt như thể muốn từ chối. Hexion dường như đã đoán trước được phản ứng này, thản nhiên đặt điện thoại thông minh úp xuống bàn.
“Chuyện đó rồi cũng qua thôi. Đừng lo.”
Nhưng có một điều Hexion đã bỏ sót—đoạn ghi hình hôm nay không phải tất cả. Video Zero Nine sử dụng phòng huấn luyện cấp năm đã được lan truyền trong nội bộ giới Esper vì nhiều lý do: ‘Như một bài mẫu cho việc xử lý tình huống cấp cao, hay đơn giản là lời cảnh báo đừng vượt quá giới hạn.’ Dù sao thì, Esper là những người luôn vật lộn để kiểm soát sức mạnh của chính mình.
Thay vì gọi bữa tối đến tầng 62 như mọi khi, hôm nay Hexion và Zero Nine quyết định ra ngoài. Hexion đã để sẵn vài chiếc xe ở Cục, và nếu đi cùng một Guide, Esper có thể tạm rời khỏi khuôn viên quản lý. Khi cả hai xuống đến tầng một, liền gặp vài Esper có vẻ đang bực bội.
“A, họ đến rồi kìa!”
“Chết tiệt, không thể lên tầng 60 trở lên.”
Một số người bước đến gần Zero Nine, tỏ rõ ý định đối đầu. Nhưng khi nhìn thấy Hexion, họ lập tức khựng lại. Trước mặt họ là đại tá mới nhậm chức—người đã đẩy một Esper tới bờ vực mất kiểm soát. Những cái chào vội vàng, cẩu thả, chẳng đáng để đáp lại. Hexion cũng chẳng để tâm, hôm nay anh còn bận với buổi ăn tối cùng với Zero Nine.
“Tránh đường.”
“Đại tá.”
“Lại chuyện gì đây?”
Một Esper trong số đó hỏi.
“Có thật là Zero Nine đã đánh bại phòng huấn luyện cấp năm không?”
“Câu hỏi như vậy chắc là đã xem gì đó rồi.”
Hexion nhìn esper như thể hắn ta là một con côn trùng không đáng kể.
“Thế thì hỏi tôi xác nhận lại làm gì?”
“…Tôi đã xem video huấn luyện của Zero Nine.”
“Và?”
“Tôi muốn thử cảm nhận sự khác biệt cụ thể đến mức nào.”
Hexion liếc nhìn tên esper đó. Một kẻ chẳng là gì, chỉ vì xem một đoạn video mà muốn thử sức?
“Muốn lao đầu vào một trận thua chắc chắn à?”
Hexion thấy khó hiểu, nhưng tên Esper đó vẫn đứng thẳng lưng, đáp với vẻ nghiêm túc.
“Vì tôi muốn biết cậu ấy có thể trở thành chiến lược có tầm quan trọng đến mức nào.”
“……”
Hexion nhếch môi, nở một nụ cười sắc lạnh, cho là đối phương đã vượt quá giới hạn.
“Tôi không thích khuyên người khác, nhưng lần này tôi buộc phải nói.”
Giọng anh lạnh như băng, từng từ như dội vào mặt.
“Đừng có mơ tưởng tới chuyện kiểm chứng thứ mà cậu chẳng bao giờ với tới nổi.”
Việc giao tiếp với một người không thể mang lại bất cứ điều gì không tồn tại trong từ điển của Hexion. Anh định thản nhiên đi ngang qua anh ta thì Zero Nine nắm lấy tay áo anh. Hexion lập tức dừng lại, luôn cảnh giác với từng cử động nhỏ. Zero Nine nhìn về phía Esper kia.
“Tôi nghĩ chuyện này không gây tổn thất gì.”
“Cậu muốn thử à?”
“Nếu một người ra mặt, những người còn lại cũng sẽ theo.”
“Chính xác.”
Hexion nhướng mày.
“Thế sao không gọi hết ra một lượt?”
Zero Nine mỉm cười nhè nhẹ—và trong mắt đám Esper, đó rõ ràng là lời tuyên chiến. Hexion thầm nghĩ: ‘Cậu Esper nhà mình đúng là biết cách chơi đấy.’
Anh quay lại nhìn nhóm người trước mặt. Hai mươi mốt người—con số không nhỏ, nhưng cũng chẳng quá đặc biệt so với toàn bộ Esper trong Cục. Bình thường, khi xem một đoạn video như vậy, người ta sẽ né tránh. Thế mà lũ này lại tụ tập cả đám.
Hexion liếc nhìn Zero Nine. Dù cậu đang nghĩ gì, Zero Nine chỉ lặng lẽ quan sát họ. Sau đó cậu khẽ giơ tay lên. Chỉ một cử chỉ đơn giản đó đã khiến các esper căng thẳng, năng lượng tâm linh của họ bùng lên.
“Không được sử dụng năng lực tâm linh trong khu cư trú!”
Một nhân viên bình thường hét lên, nhưng sắc đỏ đã loang trên làn da bọn họ, mắt tràn đầy sát ý. Họ dậm mạnh chân, sẵn sàng lao tới, nhưng… cơ thể không nhúc nhích nổi. Họ chợt nhận ra: ‘Trong khoảnh khắc vừa rồi, họ đã bị giữ lại. Không như tưởng tượng, Zero Nine không đẩy lùi—mà đã giữ toàn bộ lên không trung.’
“Không được làm họ bị thương, đúng không?”
“Gãy vài chỗ thì cũng khỏi trong ngày.”
“Nhưng như vậy… vẫn đau.”
“Cậu chu đáo ghê.”
Zero Nine chậm rãi chớp mắt trước lời nói của Hexion, rồi ném họ vào trần nhà—kẹp chặt họ như những miếng dán phát sáng trong bóng tối—và họ đang phát sáng, giống hệt như chúng. Sau một cái liếc nhìn trần nhà, Zero Nine quay sang Hexion.
“Đi ăn thôi.”
Hexion cũng liếc nhìn trần lần nữa, khẽ gật đầu, rồi cùng Zero Nine rời khỏi Cục. Chỉ còn lại mấy nhân viên thường trực ngơ ngác nhìn đám Esper bị dán trên trần nhà. Tự trọng của họ đã bị nghiền nát, nhưng cơ thể thì đến ngón tay cũng không nhúc nhích được. Họ chỉ còn biết nghiến răng chịu trận cho đến khi Hexion và Zero Nine lái xe đi xa, lơ lửng như mấy ngôi sao phát sáng trong đêm.
“Lên xe đi.”
Khi đến bãi đậu xe, Hexion đích thân mở cửa xe. Zero Nine nghĩ chiếc xe màu đen bóng bẩy có vẻ giống Hexion—mặc dù cậu không chắc tại sao. Cậu yên vị ở ghế phụ, Hexion liền nghiêng người từ ghế lái, kéo dây an toàn thắt cho cậu. ‘Việc đó tôi tự làm cũng được mà’, Zero Nine nghĩ, nhưng không nói gì.
Chiếc xe lướt trên những con đường rợp bóng cây, hướng về thành phố. Từ thói quen chi tiêu của Hexion, Zero Nine nghi ngờ nhà hàng họ đang đến không phải là một nhà hàng bình thường, loại mà việc chọn đúng dĩa và dao sẽ rắc rối. Cậu chưa bao giờ học những nghi thức như vậy trước khi bị đưa đi.
“Sao mặt nghiêm trọng vậy?”
“Tôi đang nghĩ xem dùng dao nĩa sao cho đúng.”
Hexion bật cười. Phong cách lái xe hôm nay lại lạ lẫm đến kỳ lạ—mượt mà, không hề gấp gáp. Zero Nine vốn nghĩ anh sẽ lái xe như cái cách anh hành xử—bất cần và liều lĩnh. Nhưng khi để ý kỹ, Zero Nine nhận ra Hexion không hề thô ráp. Bước đi chậm rãi, dáng thẳng tắp, bờ vai vuông vức, từng khớp tay khớp chân đều di chuyển trơn tru—như thể được đúc khuôn.
“Đôi lúc, anh trông giống một người máy được chế tạo vậy.”
Hexion đang tập trung lái, Zero Nine có cảm giác rằng anh ta cố tình tránh giao tiếp bằng mắt lần này. Sau một thoáng im lặng, Hexion trả lời với một nụ cười nhẹ, như thể đó không phải là điều gì quan trọng.
“Trên đời này luôn có những người như thế.”
Một câu trả lời đầy ẩn ý. Zero Nine cảm thấy không nên đi sâu vào. Có những ranh giới mà cậu đặt ra, và Hexion cũng vậy. Cậu hiểu rõ, vượt qua chúng là điều không được phép. Thế nên, cậu chọn im lặng.
Dù vậy, câu trả lời ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Zero Nine suốt quãng đường tới nhà hàng. ‘Anh là kiểu người như thế nào? Khi tôi bị nhốt trong phòng thí nghiệm kia, anh đã sống một cuộc đời ra sao?’ Sự tò mò chợt dâng lên. Nhưng Zero Nine lập tức bóp nghẹt nó. Đó là điều không nên biết.
Két.—Cạch.
Hexion và Zero Nine dừng lại tại một khách sạn tên C, toạ lạc giữa trung tâm thành phố. Tầng một có cửa hàng thời trang cao cấp và phòng trưng bày nghệ thuật, sảnh khách rộng thênh thang đủ để chứa tất cả. Cả hai cùng bước xuống khi nhân viên mở cửa xe, nhận chìa khóa, rồi dẫn họ vào bên trong. Hexion đi trước, Zero Nine theo sau với những bước dài.
Mọi thứ ở đây đều lấp lánh ánh đèn. Khi Zero Nine có chút chậm lại, Hexion liền tự nhiên nắm lấy tay cậu, kéo theo. Zero Nine theo phản xạ nắm chặt lấy tay anh—như đang tìm kiếm một chút quen thuộc giữa chốn xa lạ.
Cậu nhận ra những ánh nhìn liếc qua liếc lại từ người xung quanh. Và chợt hiểu: ‘Trong một đất nước như nơi này, việc hai người đàn ông trưởng thành nắm tay nhau có nghĩa là gì.’ Zero Nine bối rối định buông ra, nhưng Hexion lại siết chặt hơn.
“Cậu sợ cái gì, Zero Nine? Bên cậu có tôi mà.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx
mê quá shop ơi, mong shop vẫn dịch truyện, mãi ủng hộ ạaa