Chương 22
Chương 22
“Nếu một trong những tấm ảnh hôm nay lọt ra ngoài, chắc chắn sẽ có chuyện hay ho để xem.”
Nghe đến đó, Damian giật mình, cả người cứng lại. Zero Nine có thể chưa ý thức được điều gì, nhưng Hexion thì biết rất rõ về hắn. Tóc vàng, mắt xanh… Kiểu ngoại hình được người Mỹ vô cùng yêu thích. Một trong số ít các Esper có danh tính được công khai, gương mặt xuất hiện trên truyền thông. Nói cách khác, hắn là một dạng người nổi tiếng.
Hexion chỉnh lại áo khoác, nhẹ gật đầu với Zero Nine. Cậu liếc về phía Damian, ánh mắt người kia dù mang vẻ băng giá nhưng lại ánh lên nét nguy hiểm. Không giống đôi mắt mờ mịt của mình, ánh mắt Damian mang theo tham vọng rõ ràng. Zero Nine thấy thứ ánh nhìn đó thật khó chịu.
‘Hắn ta muốn gì ở anh ấy? Hay là nếu mình móc hai con mắt đó ra thì mình sẽ thấy dễ chịu hơn không nhỉ?’
Zero Nine thẫn thờ nghĩ tới điều đó cho đến khi tiếng gọi của Hexion vang lên, kéo cậu trở lại thực tại.
“Zero Nine.”
“À… Vâng.”
Zero Nine chợt bừng tỉnh, vừa kịp nhận ra cảm xúc của mình. Thứ cảm giác đột ngột và mơ hồ ấy khiến dạ dày nhộn nhạo, như muốn nôn cả bữa ăn ra ngoài. Từng bị loài người làm tổn thương, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ đến việc làm hại họ. Thế mà bây giờ… Lại có. Cậu đưa tay lên che miệng. Hexion bước tới, nâng mặt cậu bằng một tay, xoay nhẹ cho đến khi ánh mắt hai người chạm nhau.
“Khó chịu ở đâu à?”
“Không… Chỉ là…”
“Có lẽ tôi nên huỷ buổi mua sắm hôm nay, để cậu nghỉ ngơi thì hơn.”
Hexion dịu dàng dẫn cậu rời khỏi nhà hàng. Chỉ đến khi Zero Nine đã khuất sau cửa thang máy, Damian mới dần thả lỏng, thở dốc như người vừa thoát chết. Hắn chống tay lên bàn, cố trấn tĩnh lại. Đã trải qua biết bao chiến trường, vậy mà… Mắt hắn đỏ ngầu, mạch máu nổi lên, cơn giận cuộn trào. Hắn nghiến răng.
‘Những tên Esper nguyên bản, mang theo sức mạnh của thảm họa… Thì đã sao?’
Trong đầu Damian lại hiện lên hình ảnh Hexion… Người đã từng nhấn mặt hắn xuống nền đất gồ ghề. Đôi mắt xám lạnh nhìn xuống với ánh khinh thường rõ rệt. Damian bật cười, thở ra một hơi… Lần này là vì nguyên nhân khác.
Một nhân viên phục vụ bước tới dè dặt, khẽ run rẩy trước tên esper này.
“Thưa ngài, ngài có ổn không ạ?”
Damian rời mắt khỏi mặt đất, cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi ổn, chỉ hơi choáng một chút.”
“Ngài có cần giúp đỡ không ạ?”
“Không cần đâu. Nhưng nhà vệ sinh ở đâu?”
“Ngài đi theo hướng đó, rẽ phải là tới ạ.”
Damian lững thững bước đi, nhưng vừa đến nơi thì lập tức vội vã lao vào trong. Vào được buồng kín, hắn thô bạo cởi thắt lưng.
‘Khốn kiếp.’
Bàn tay nắm chặt lấy hạ thân. Bao nhiêu lần rồi? Hắn có một Guide, nhưng người đó giờ chẳng buồn đoái hoài đến hắn nữa. Lâu lắm rồi mới phải tự xử như thế này… và tất cả đều là lỗi của gã Guide chết tiệt đó.
“Ha… ha…”
Khi chuyển động, trong đầu Damian lại hiện lên cảnh mấy tay săn ảnh đi theo. ‘Con mắt nghề nghiệp của họ vẫn tinh như xưa. Nhưng… Những bức hình đó chẳng dùng được. Nếu Hexion nổi giận thì không dễ xử lý chút nào. Nhưng mà… Anh ta đâu có cấm mình làm việc khác, đúng không?’
Damian cười khẽ, tự nhủ như vậy. Khi hắn bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cũng đã mất một khoảng thời gian khá lâu.
Một thời gian sau, Hexion và Zero Nine sống những ngày yên bình trong khu sinh hoạt. Việc đối phó với mấy tên Esper đến quấy rối đã trở nên quá quen thuộc với Zero Nine. Thậm chí không cần Hexion lên tiếng, cậu sẽ ném chúng thẳng ra ngoài cửa sổ.
Một số Guide có thể sẽ lên tiếng, nhưng chẳng mấy ai thật sự dám than phiền. Chẳng nhiều người sống sót được sau cú rơi từ tầng 62, và cũng chẳng ai rảnh đến mức vừa rớt xong đã kịp báo cáo khiếu nại.
Dần dần, các Guide hết kỳ nghỉ bảy ngày bắt đầu trở lại. Trung úy Kang Woo-shin nhìn khu sinh hoạt với ánh mắt tràn đầy nuối tiếc. Ước gì được nghỉ thêm một ngày nữa nhỉ… Rõ ràng là kỳ nghỉ vừa rồi đã khiến anh ta trở nên quá dễ dãi với bản thân.
Anh ta kéo hành lý bước vào, vừa vào đã gặp vài Esper mặc đồng phục đen. Gặp Esper trong khu sinh hoạt không lạ, vì thường thì việc hướng dẫn sẽ diễn ra ở phòng trị liệu. Nhưng hành động tiếp theo của họ khiến Kang Woo-shin đứng hình.
“Chào mừng trung úy Kang Woo-shin trở lại!”
Họ chào anh. Đàng hoàng, trịnh trọng. Còn dùng cả kính ngữ. Kang Woo-shin trợn tròn mắt nhìn xung quanh. ‘Đây là khu sinh hoạt tôi từng biết đó hả…?’
Không chỉ mình anh bất ngờ, mấy Guide khác cũng lúng túng trong bầu không khí thay đổi, rồi lặng lẽ rút về phòng.
Kang Woo-shin mở cửa phòng, thấy Matthew đang nằm vắt vẻo trên giường. anh ta lập tức bật dậy khi anh bước vào.
“Hạ sĩ Matthew Gillot, chào trung úy ạ!”
“Cái gì với cậu vậy? Cậu đang phê à?”
“Không có!”
“Thật luôn, có chuyện gì vậy?!”
Anh ta hét lên, đẩy vali sang một bên. Matthew vẫn đứng nghiêm, mặt không chút biểu cảm. Cái gã Matthew Gillot hay tán dóc với anh đi đâu mất rồi? Kang Woo-shin cáu, đá cái vali qua một bên, ngồi phịch xuống giường rồi ra hiệu cho Matthew ngồi.
“Nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?”
“Anh biết rồi còn gì.”
“Biết cái gì cơ?”
“Đại tá…”
“Khoan.”
Anh ta giơ tay ra hiệu ngừng. Cái thái độ thay đổi của đám Esper, rồi cả Matthew… tất cả thật khó hiểu. Kang Woo-shin biết đại tá Hexion Theobald đã siết lại kỷ luật, nhưng đến mức này sao? Mới có một tuần thôi mà?
Anh vò tóc, cố gắng suy nghĩ cho thông.
“Không ai phản ứng gì à?”
“Ban đầu thì có, đám Esper phản ứng dữ lắm.”
“Rồi sao?”
“Bị giáng cấp hết, bắt làm mấy công việc cực khổ.”
“…Nghe câu đó nói với cấp trên của cậu có hơi sai sai rồi đó.”
“Tôi xin sửa lời!”
“Thôi khỏi. Nhưng mà… Mấy người đó đâu phải kiểu sẽ ngoan ngoãn nghe lời chỉ vì làm vài việc vặt?”
“Thật ra thì…”
Matthew ngập ngừng, trông có vẻ hơi khó xử.
“Đại tá đẩy mấy Esper nổi loạn xuống cuối danh sách được hướng dẫn. Nhiều người lên luôn giai đoạn cuồng hóa cấp 1.”
“Cái gì?!”
Kang Woo-shin suýt ngã ngửa. ‘Cuồng hóa cấp 1 á?! Đẩy Esper đến mức đó luôn?’
Thấy anh sững sờ, Matthew thêm vào, giọng bình thản.
“Mà lên cuồng hóa cấp 1 thì thường sẽ được đại tá hướng dẫn trực tiếp.”
“Anh ta tự làm luôn á?”
“Thì… có bị thương hay không, vẫn là hướng dẫn mà.”
“Thôi được rồi, tôi hiểu.”
Kang Woo-shin ôm đầu, cần một chút thời gian để tiêu hóa mớ thông tin. Rõ ràng, khi các Guide còn đang tận hưởng kỳ nghỉ, thì cả hệ thống khu sinh hoạt đã thay đổi hoàn toàn. Anh trầm ngâm. Mình có theo kịp không đây? Xét về cấp bậc, trung úy như anh cũng không có nhiều người trên đầu. Còn trong đám Esper, chẳng ai trên anh cả.
“…Giờ bọn họ phân biệt cấp bậc rõ ràng à?”
“Sau vài lần bị đẩy lui, rồi nhìn mấy người bị giáng xuống thành binh nhì làm việc như trâu, chắc cũng hiểu ra được đôi điều.”
Kang Woo-shin nhìn Matthew với ánh mắt khó tin. Matthew chỉ cười khẽ, ánh mắt như thể:
‘Tôi biết mà, anh sốc đúng không?’
Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng với dáng vẻ hơi choáng váng.
“Đại tá đâu rồi?”
“Trên tầng 62. Muốn gặp thì phải xin qua tổ hành chính.”
“Biết rồi.”
Kang Woo-shin lập tức phóng về hướng thang máy, đi thẳng lên tầng 62. Mỗi lần con số thay đổi, lòng anh lại dâng lên một tầng căng thẳng. Khi thang máy ‘Ding’ một tiếng mở ra, trước mắt anh là căn hộ áp mái rộng rãi.
‘Trong khi tụi mình chen chúc trong phòng hai giường, thì anh ấy ở chỗ thế này đây.’
Kang Woo-shin ngẩn người trong vài giây vì thực tại quá phũ, rồi ôm đầu khi nghe tiếng bước chân vang lên từ dép đi trong nhà. Ngẩng đầu nhìn, anh thấy…
“Ồ, lần này là một Guide à.”
“Trung úy Kang Woo-shin! Tôi có chuyện muốn hỏi!”
“Hửm…”
Zero Nine nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đáp:
“Guide thì không bị ném khỏi tầng 62 đâu.”
“…”
“Hexion đang tắm. Cậu có phiền chờ một chút không?”
‘Việc này phải hỏi Hexion mới được.’
Zero Nine chỉ tay về phía sofa. Mặt Kang Woo-shin tái mét, gật đầu như gà mổ thóc, mừng húm vì không bị ném xuống. Anh rụt rè ngồi xuống ghế, cố tỏ ra mình vô hình.
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx