Chương 25
Chương 25
Và khoảnh khắc đó… Đúng vậy, người được chọn là tôi.
‘Hexion.’
‘Ngày ấy, chính anh là người đã chọn tôi.’
Damian siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Tiếng nhựa răng rắc vang lên khe khẽ, như thể thiết bị sắp nứt toác dưới lực của lòng bàn tay. Không, không đúng. Nhưng chỉ riêng chuyện có thể gặp riêng đã chứng minh rằng màn khiêu khích của hắn đã có tác dụng.
Damian kiên nhẫn chờ, mắt dán chặt vào đồng hồ như một con chó lo lắng chờ chủ quay về.
Và trong nhà hàng, đúng giờ như hẹn…
“Tôi là Ed Malon, đại diện cho ngài Hexion Theobald.”
Người đàn ông xa lạ nói, đưa ra danh thiếp. Damian cười nhạt trong lòng.
Khỉ thật. Hắn chưa từng thất bại.
“Chắc là muốn tôi tự dâng xác tới tận cửa chứ gì.”
“Ồ, vậy à?”
“Là lý do khiến chúng ta di chuyển bây giờ?”
Zero Nine hỏi, mắt vẫn dán vào cửa sổ ô tô, dõi theo con đường rợp bóng cây.
“Cậu nghĩ tôi dễ mắc bẫy thế sao?”
Hexion đáp, vẫn giữ giọng bình thản.
“Tôi chỉ muốn tránh đám phóng viên đang vây kín trụ sở. Sống kín một thời gian sẽ dễ thở hơn.”
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Có một biệt thự trong rừng, cách thành phố một đoạn.”
“Biệt thự à… Tôi không thấy ngạc nhiên nữa đâu. Dù sao tôi cũng chỉ là một dân thường vô tội cho tới khi bị ‘bắt cóc’ thôi mà.”
Hexion nở nụ cười làm cậu không rời mắt được.
“Nhưng giờ, cậu có tất cả rồi.”
“Vì tôi mạnh?”
“Không.”
Anh liếc qua Zero Nine, khóe mắt hơi cong lên.
“Vì cậu có tôi… Guide của cậu.”
“…À.”
Zero Nine định cãi, nhưng nghĩ lại, không sai lắm. Thế là im lặng.
Dù vẫn còn nhiều điều tò mò, Zero Nine không hỏi. Giữa họ luôn có một giới hạn âm thầm mà cậu tự biết phải tôn trọng. Và Hexion cũng không cố bước qua. Thế mà… Tại sao cứ luôn trêu đùa sát mép ranh giới đó?
“Còn quái vật thì sao?”
“Nếu xuất hiện gần đây thì phải xử lý. Nhưng biệt thự đủ an toàn. Có Guide bên cạnh, cậu không cần lo bị thương.”
Sau đó, cả hai im lặng.
Một sự im lặng mà Zero Nine chủ động giữ. Còn Hexion, nghĩ gì thì không ai rõ.
Sau nhiều giờ lái xe, họ đến nơi.
Một căn biệt thự trông như mới xây, nằm lọt thỏm giữa rừng, biệt lập hoàn toàn.
Zero Nine bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà rộng lớn… Rõ ràng là biệt thự, chứ không phải lodge gì cả.
“…Ai đã duy trì nơi này vậy?”
“Cậu nghĩ sao? Tất nhiên có người lo. Mọi thứ cậu cần đều sẵn trong đó. Nếu thiếu gì, cứ nói.”
“À…”
“Vào đi. Tôi đậu xe xong sẽ vào sau. Cửa không khóa đâu.”
Zero Nine gật đầu, rảo bước vào nhà. Hexion đứng đó, dõi theo bóng lưng cậu, rồi rút điện thoại ra kiểm tra gì đó.
Khoé môi anh khẽ nhếch lên.
Damian vẫn chưa hiểu anh.
Nếu nghĩ bấy nhiêu là đủ… Thì sai rồi.
Hexion xác nhận vị trí Damian đang trú tại Trạm Sống A… Không xa biệt thự này là mấy… Và gửi một tin nhắn:
【Đưa đến một con dị thể cấp 2 trở lên.】
【Rõ.】
Không ai có thể từ chối mệnh lệnh của anh.
Hexion tắt màn hình. Nụ cười nhàn nhạt mang theo thỏa mãn hiện lên trên phản chiếu tối mờ.
Zero Nine bước vào ngôi biệt thự xa lạ.
Như lời Hexion nói, cửa không khóa, bên trong sạch bóng, cứ như vừa được dọn dẹp xong. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của người khác. Chắc là có người trông coi.
Khi Zero Nine bước ngang qua đại sảnh tầng một, một người phụ nữ từ cầu thang bước xuống. Cô trông khoảng cuối hai mươi, mặc váy đen đơn giản, tay cầm máy hút bụi.
“Xin chào.”
Zero Nine chủ động chào trước.
Cô chỉ gật đầu rồi lặng lẽ đi mất. Không nói một lời.
Zero Nine khẽ nhíu mày. Cậu quyết định đợi Hexion. Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên… Chắc chắn, đều đặn… Trên sàn đá hoa cương.
Hexion bước vào.
“Thấy sao?”
“Không biết. To thật.”
“Vậy à.”
“À, còn có người ở đây nữa.”
“Người quản gia đấy. Cô ấy sẽ không làm phiền cậu đâu.”
“Ừm… tôi cũng không nghĩ vậy.”
Zero Nine lẩm bẩm, cảm thấy đáng lẽ nên chào hỏi cho ra hồn. Hexion nhướng mày:
“Vậy thì chào đi.”
“Cô ấy không đáp lại.”
“Quản gia nhà tôi hơi nhút nhát. Lần sau chắc sẽ đáp.”
Zero Nine nghe hiểu ngay ẩn ý: ‘lần sau, cô ấy sẽ được dặn phải đáp lại.’
Cậu bật cười gượng. Hexion thì đi thẳng lên lầu.
“Chọn phòng nào cũng được.”
“Ờ… tức là, mỗi người một phòng?”
Hexion dừng lại trên bậc thang, quay đầu nhìn xuống. Chỉ cách nhau ba bậc. Zero Nine đứng dưới, ngẩng đầu lên. Hexion hỏi:
“Sao vậy? Cậu sợ ở một mình à?”
“Anh biết không phải vậy mà.”
“Tôi cứ tưởng cậu không thoải mái khi ngủ chung phòng.”
Thật ra ở Living Bureau, họ cũng ở cùng một phòng… Vì penthouse chỉ có một phòng ngủ. Một phòng khách, một phòng ngủ, hai phòng thay đồ, ba nhà vệ sinh, năm phòng trống không có giường, và một căn bếp rộng chưa từng nấu ăn.
‘Chiếc giường king-size khá chật với hai người đàn ông cao lớn.’
Zero Nine luôn đi ngủ sớm hơn Hexion. Có thể do thói quen từ phòng thí nghiệm. Cậu luôn nằm quay lưng về phía anh.
Hexion cho rằng Zero Nine vẫn chưa thật sự thoải mái.
“Không khó chịu.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
“Vậy nghĩa là…”
Hexion bước thêm một bậc, nghiêng người xuống, thì thầm:
“Muốn ngủ cùng tôi à?”
Sao lúc nào cũng phải nói mấy câu kiểu đó?
Zero Nine liếm môi… Khô rát.
Hexion quan sát biểu cảm của cậu trong im lặng, rồi quay người tiếp tục bước lên lầu.
Zero Nine lặng lẽ theo sau, ánh mắt dõi theo từng nếp gấp trên bộ vest vừa vặn.
Lên tới tầng hai, Hexion đi thẳng tới căn phòng lớn nhất. Phòng chính… Từng là nơi ở của các đời chủ gia tộc Theobald.
Anh mở cửa, đứng lặng một lúc. Zero Nine cũng bước tới sau lưng.
“Anh nhìn gì vậy?”
“À, không có gì. Chỉ là… thấy hoài niệm.”
Nói rồi anh bước vào trong.
Giường king-size sang trọng, hai ghế sofa đặt đối diện, bàn làm việc gỗ mahogany, và cửa sổ lớn mở ra ban công. Zero Nine hiểu vì sao Heion từng nói penthouse ở Bureau chật – căn phòng này còn rộng hơn cả phòng khách ở đó.
“Nhà chính của anh còn lớn hơn chỗ này sao?”
“Không thể nhỏ hơn được.”
‘Thế giới của Hexion rộng lớn tới đâu?’
Zero Nine thoáng nghĩ vậy, rồi tự nhủ: ‘Mình sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới đó, nên thôi.’
Bầu trời ngoài ban công u ám. Phòng nhiều đồ, nhưng vì quá rộng nên trông vẫn trống trải. Zero Nine lẩm bẩm:
“Phòng này hơi…”
“Lỗi thời.”
Hexion tiếp lời.
‘Thật sao?’
Sau những năm dài trong phòng thí nghiệm toàn màu trắng vô trùng, tấm thảm đỏ trầm và sofa tông ấm khiến Zero Nine thấy dễ chịu. Trong lúc cậu còn quan sát quanh phòng, Hexion đã ngồi xuống ghế sofa, mở máy tính bảng.
Anh gác chân, gõ nhẹ màn hình.
Tin nhắn hiện ra từ tổ quản lý:
【Phía trước trụ sở Bureau đang bị phóng viên bao vây.】
【Kiện vì cản trở công vụ.】
Mỹ là đất nước của kiện tụng. Không kiện là dại.
Hexion nhấn thêm vài lần, chuyển sang tài liệu công ty.
Tập đoàn Theobald… Vốn khởi đầu từ ngành vũ khí… Hiện sở hữu hàng chục công ty con. Ngoài ra…
“Cậu út muốn lấn sang ngành khác ngoài chế tạo vũ khí.”
Bà chủ Cục Quản lý Dị thể:
‘Thành thật mà nói, nếu mỗi tháng tiêu 5 tỷ như tiêu vặt, tôi cũng kiện khắp nơi thôi.’
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx
mê quá shop ơi, mong shop vẫn dịch truyện, mãi ủng hộ ạaa