Chương 1
Tôi gặp Dương Triết vào một buổi sáng đầu thu, lúc trời còn lười biếng chưa chịu nắng lên.
Cậu ta đi vào lớp như thể đang bước lên thảm đỏ, tay đút túi, tóc rối kiểu cố tình, và cười kiểu gì đó khiến người ta muốn đấm vào mặt.
“Trần Mặc à?” – Cậu ta nhìn tôi, cười như thể chúng tôi là bạn nối khố. “Nghe danh đã lâu.”
Tôi liếc nhìn tên mới chuyển đến, thản nhiên đáp: “Đáng tiếc tôi lại chưa nghe danh cậu bao giờ.”
Mọi người trong lớp gọi tôi là “giáo bá”, không phải vì tôi hống hách, mà là vì tôi làm bài kiểm tra như thần, thể thao cũng thuộc hàng đỉnh, đến cả giáo viên cũng phải dè chừng. Tôi đã yên vị trên đỉnh chuỗi thức ăn của lớp này, cho đến khi cậu ta xuất hiện.
Ngay tuần đầu tiên, Dương Triết đã làm cái chuyện tôi ghét nhất: tranh mất spotlight.
Giờ Văn, cô giáo khen bài nghị luận của cậu ta là “văn chương sống động, cảm xúc chân thành”, rồi quay sang nhìn tôi, bảo: “Trần Mặc à, em học hỏi bạn Dương nhé.”
Tôi: ???
Tôi vốn dĩ sống rất lý trí, chưa bao giờ nổi giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Nhưng lần đó, tôi đã viết lại bài văn theo kiểu mô tả chiến tranh giữa hai “giáo bá”, và bị cô gọi lên phê bình trước lớp.
Tôi không biết lúc đó cậu ta có cười hay không, nhưng khi tôi xuống khỏi bục, cậu ta vỗ vai tôi và thì thầm: “Cậu viết hay đấy, tôi xúc động muốn… ngủ luôn.”
Tôi thực sự muốn siết cổ cậu ta bằng chính cái cà vạt màu rượu vang ấy.
Nhưng rồi không hiểu thế nào, cái cà vạt đó lại xuất hiện trong tay tôi… cùng với lời thách đấu đầu tiên.