Chương 10
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Giáo Bá Cũng Biết Yêu
- Chương 10 - Có một người mà tôi không muốn giấu nữa
Tôi từng nghĩ, nếu cứ giữ kín, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Ít ra, sẽ không phải đối mặt với ánh mắt dò xét, với những lời bàn tán sau lưng, hay tệ nhất là sự xa lánh.
Tôi cứ nghĩ chỉ cần cả hai hiểu lòng nhau là đủ.
Cho đến ngày hôm đó.
Hôm đó là buổi tổng duyệt cho lễ hội văn nghệ trường. Tôi đại diện lớp chơi piano cho một tiết mục hợp ca, còn Dương Triết thì tham gia dàn dựng.
Mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng người la to từ phía hậu trường:
“Dương Triết bị thương rồi! Có máu!”
Tôi ném tập nhạc xuống ghế mà không kịp suy nghĩ, chạy băng qua sân khấu, vượt qua đám đông đang nhốn nháo.
Cậu ta đang ngồi dưới đất, tay ôm cổ tay trái — nơi vừa bị một thanh chống đạo cụ rơi trúng. Áo trắng loang đỏ.
Mắt tôi tối sầm.
Tôi quỳ xuống, nắm lấy tay cậu ta, giọng run lên:
“Cậu đau không? Có chóng mặt không? Đầu có va vào đâu không?”
Dương Triết ngẩng lên, cười nhạt:
“Cậu chạy như sắp chết đến nơi.”
Tôi không nói gì, chỉ siết tay cậu ấy chặt hơn.
Chưa kịp bình tĩnh lại, tôi đã nghe thấy ai đó trong đám đông thì thào:
– “Ủa… sao Trần Mặc gấp vậy?”
– “Thấy còn nắm tay nữa kìa…”
– “Hai người đó… lẽ nào là thật?”
Tôi biết tôi phải làm gì.
Lần đầu tiên trong đời, tôi không quan tâm có bao nhiêu người đang nhìn.
Tôi quay sang lớp trưởng đang đứng gần đó:
“Lấy cho tôi băng cá nhân, và báo với thầy chủ nhiệm là tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
Rồi tôi quay lại, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay Dương Triết lên vai mình:
“Dựa vào tôi. Tôi không để cậu ngã đâu.”
Sau sự cố, Dương Triết chỉ bị rách da và bong gân nhẹ. Nhưng dư chấn trong tôi thì không nhẹ chút nào.
Chiều hôm đó, tôi lên nhóm chat lớp, gửi một tin nhắn ngắn gọn:
“Nếu ai còn thắc mắc, thì tôi xác nhận:
Tôi và Dương Triết đang quen nhau. Không phải trò đùa, không phải cá cược, không phải pha biểu diễn.”
“Tôi thích cậu ấy. Và tôi không thấy có gì phải xấu hổ vì điều đó.”
Tin nhắn được gửi đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
Một phút. Năm phút. Mười phút.
Rồi…
– “Tôi ủng hộ!”
– “Thật ra thấy hai ông từ lâu rồi =)))”
– “Đẹp đôi thật sự á, tôi tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.”
– “Mau phát cẩu lương đều tay nha!”
Tôi thở phào… và bật cười.
Tối đó, Dương Triết nhắn tin:
“Tôi cứ tưởng mình sẽ là người công khai trước chứ.”
Tôi trả lời:
“Tôi từng sợ. Nhưng khi thấy cậu bị thương, tôi chỉ nghĩ đến một điều:
Tôi không muốn che giấu người mà tôi quan tâm nhất.”
Cậu ta gửi lại một hình mặt cười.
Rồi nhắn thêm:
“Vậy thì… bắt đầu làm người yêu chính thức nhé?”
Tôi:
“Ừm.”