Chương 11
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Giáo Bá Cũng Biết Yêu
- Chương 11 - Người yêu rồi thì không được đánh nhau nữa
Công khai rồi, mọi thứ… không thay đổi nhiều như tôi tưởng.
Tôi vẫn là Trần Mặc – học sinh đứng đầu khối, ít nói, lạnh như kem tủ đá.
Dương Triết vẫn là Dương Triết – giáo bá miệng cười như muốn đốt cháy giáo trình, tay luôn có trò nghịch ngợm.
Chỉ có một điều khác biệt duy nhất:
Giờ thì cả lớp đều biết… tôi là “của cậu ấy”.
Buổi sáng đầu tiên sau công khai, tôi vừa bước vào lớp thì thấy trên bàn có hộp sữa đậu nành. Dán một mảnh giấy ghi:
“Ngủ muộn quá là già nhanh đó, ông cụ của tôi.”
Tôi nhìn sang bàn bên. Dương Triết đang giả vờ chép bài nhưng mặt thì tươi như hoa mận nở trái mùa.
Tôi khẽ nói: “Tôi thích sữa socola hơn.”
Cậu ta không ngẩng đầu, chỉ nhún vai:
“Yêu nhau rồi thì phải học cách thích cả người ta thích.”
Tôi nhấc hộp sữa lên uống, vừa uống vừa nghĩ… ừ thì, socola để mai cũng được.
Mối quan hệ “lộ thiên” khiến mọi thứ… hơi mất tự nhiên lúc đầu.
Ví dụ:
– Cầm tay nhau về nhà? Tôi cứng đơ.
– Đưa hộp cơm trưa do mẹ tôi nấu cho Dương Triết? Tôi ngại muốn chết.
– Bạn cùng lớp gào lên “hôn đi hôn đi hôn đi!” khi hai đứa ngồi cùng ghế? Tôi muốn chui xuống gầm bàn.
Dương Triết thì ngược lại. Cậu ta thích ứng nhanh như thằn lằn đổi màu:
– “Ê Trần Mặc, cậu không chối à? Tức là đồng ý yêu tôi thật nhé?”
– “Sao hôm nay không nhắn ‘ngủ ngon’ cho tôi? Yêu nhau mà cắt giảm phúc lợi à?”
– “Tôi muốn đổi mật khẩu khóa màn hình thành ngày hai đứa mình bắt đầu. Cho người ta ghen chơi chơi ấy mà.”
Tôi không đáp.
Nhưng tối đó, tôi lặng lẽ lưu số cậu ấy thành “Dương (♥)”.
Tuy nhiên, yêu nhau không có nghĩa là… hết đấu khẩu.
Hôm kiểm tra Toán, tôi phát hiện Dương Triết làm sai một bước.
Tôi nhắn giấy:
“X sai rồi. Nhìn lại công thức delta đi.”
Cậu ta trả lời bằng nét chữ nguệch ngoạc:
“Đừng dạy đời. Tôi có lý lẽ riêng của mình.”
Tôi:
“Cậu có quyền sai, nhưng đừng tự hào về nó.”
Cậu ta gập giấy lại, viết một dòng cuối:
“Tôi yêu người giỏi, nhưng không yêu thầy giáo.”
Tôi hộc máu tại chỗ.
Dù vậy, cuối ngày, khi về nhà, tôi mở cặp ra thấy một cuốn sổ nhỏ. Bìa ngoài viết:
“Hành trình trở thành bạn trai xứng đáng với Trần Mặc”
Trang đầu tiên:
-
Không giỡn quá trớn khi Mặc đang nghiêm túc.
-
Không trêu Mặc bằng lời mà phải bằng ánh mắt.
-
Nhớ ôm Mặc từ sau lưng mỗi khi cậu ấy lặng thinh.
Tôi đọc xong, chẳng biết nên cười hay nên… viết lại một bản dành cho mình.
Yêu trong bóng tối dễ. Yêu giữa ánh sáng thì khó.
Phải học cách yêu mà không ngại ngùng, yêu mà không quên mất rằng mình từng là đối thủ — và bây giờ là điểm tựa.
Nhưng nếu là Dương Triết…
Tôi nghĩ tôi học được.