Chương 7
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Giáo Bá Cũng Biết Yêu
- Chương 7 - Tôi không phải ai trong số họ
Tôi không cố ý nghe lén.
Thật đấy.
Chỉ là hôm đó tôi lên thư viện sớm hơn dự định, định mượn cuốn “Phân tích hàm nâng cao” – một thú vui không lành mạnh lắm, tôi biết.
Tôi đang đứng giữa kệ sách tầng hai thì nghe tiếng cười quen thuộc từ khu bàn đọc bên dưới.
Dương Triết.
Cậu ta đang ngồi cùng một bạn nữ lớp bên – người hay mang trà sữa cho cậu ta dạo gần đây. Họ nói chuyện gì đó rất nhỏ, nhưng tiếng cười của cậu ấy thì không lẫn đi đâu được.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy cười dịu dàng đến thế với người khác.
Tôi không biết vì sao mình lại thấy khó chịu. Một cảm giác lạ hoắc – như thể có gì đó đang ngứa ran trong lòng ngực, rồi từ từ lan ra cổ họng và tay chân.
Tôi bỏ cuốn sách vào giá, đi thẳng về lớp mà không mượn nữa.
Chiều hôm đó, Dương Triết nhắn tôi qua Zalo:
“Tối học nhóm không? Tôi có vài bài hình khó muốn hỏi cậu.”
Tôi để seen, không trả lời.
Tối, cậu ta tiếp tục gửi một sticker con chó con chắp tay:
“Trần Mặc đừng giận nha~”
Tôi tắt luôn thông báo.
Ngày hôm sau, tôi giữ khoảng cách rõ rệt:
– Không nói chuyện.
– Không đưa bút.
– Không nhìn thẳng mắt.
Cậu ta thì vẫn như thường, chỉ là nụ cười có phần… lặng hơn.
Cho đến khi tan học, tôi thu dọn sách thì phát hiện ra cuốn vở của mình bị ai đó… nhét một tờ giấy vào.
“Gặp tôi ở sân bóng. Nếu không đến, tôi sẽ tới tận nhà gõ cửa.”
Tôi thở dài.
Nhưng tôi vẫn đi.
Sân bóng chiều đó vắng lặng.
Dương Triết đang đứng giữa sân, tay đút túi quần, gió thổi nhẹ làm tóc cậu ta rối bời.
Khi thấy tôi đến, cậu ta bước lại, không nói gì, chỉ đưa tay lên… kéo nhẹ cổ áo tôi xuống.
“Cậu làm gì—”
Tách.
Cậu ta gỡ một cái sticker trái tim ai đó dán sau lưng tôi từ lúc nào.
Rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Bây giờ đến lượt tôi hỏi. Cậu giận tôi… vì tôi nói chuyện với người khác à?”
Tôi quay mặt đi, lảng tránh: “Không có.”
“Trần Mặc.” – Giọng cậu ta thấp hơn, nghiêm túc hơn tôi từng nghe.
“Cậu có biết tôi thích ai không?”
Tôi cứng người. Không dám trả lời.
Dương Triết cười khẽ, rồi bước sát hơn, đến mức mũi giày hai đứa gần như chạm nhau.
“Tôi thích cậu.”
Tôi ngước lên, định phản ứng gì đó, nhưng cậu ta đã nói tiếp:
“Tôi biết cậu khó chịu khi thấy tôi cười với người khác. Nhưng cậu có biết không, nụ cười thật của tôi, chỉ xuất hiện khi nhìn thấy cậu.”
Tôi đứng như bị hóa đá.
“Và dù cậu có né tránh, giận dỗi hay làm lơ… tôi vẫn sẽ tiếp tục thích cậu.”
“Nên… đừng im lặng như vậy nữa. Làm ơn.”
Tôi không biết sau đó mình nói gì.
Chỉ nhớ rõ bàn tay cậu ấy chạm nhẹ vào tay tôi, rồi nắm chặt lại – vừa đủ để tôi không muốn rút ra.
Lần đầu tiên tôi hiểu được cảm giác:
“Muốn gần ai đó, đến mức không cần lý do, không cần lời biện hộ, không cần logic.”
Chỉ là… muốn ở cạnh họ thôi.