Chương 10
CHƯƠNG 10
Lẽ nào anh ta bị tăng huyết áp vì không thích bị ôm?
Ừ thì, bị một người đàn ông khác ôm cũng hơi kỳ thật. Tôi đang định buông ra thì có người bất ngờ vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi về phía mình. Thứ gì đó cứng rắn phía sau lưng tôi, cùng mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu… chắc chắn là cơ thể ai đó.
“Các cậu đang làm gì vậy?”
Là Kwon Jae Hyuk. Cằm anh ta tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng nói mang theo nụ cười. Dù không thấy mặt, nhưng nghe qua cũng biết tâm trạng anh ta đang rất tốt.
Anh ta bị gì vậy?
Còn Jung Yi Joon thì trông chẳng vui vẻ gì, như thể đang tức giận chuyện gì đó. Nhưng mà anh ta lúc nào cũng vậy mà. Giận suốt ngày thì bị tăng huyết áp cũng phải. Còn trẻ thế kia… tội ghê.
“Cậu ấy muốn ra ngoài.”
“Ra ngoài? Ý cậu là đi ra ngoài đó hả?”
Khi Jung Yi Joon trả lời, giọng Kwon Jae Hyuk liền trầm xuống. Linh cảm tôi báo hiệu điều chẳng lành. Có khi nào anh ta sẽ cấm tôi ra khỏi nhà không?
Không, nghĩ kỹ lại thì… chẳng phải tôi mới là người có địa vị cao hơn sao? Nếu tôi muốn ra ngoài, chẳng phải họ nên nói “Tôi đưa cậu đi!” rồi chuẩn bị ngay và luôn à?
Tức quá, tôi bèn bày ra vẻ mặt rầu rĩ. Thế nhưng Jung Yi Joon chẳng những không thông cảm, mà còn nổi đóa hơn. Thế này có được tính là hoảng loạn không? Ổn không đấy?
“Hừm… cậu có việc cần ra ngoài à?” – Kwon Jae Hyuk hỏi tôi.
“Hả?”
Thấy anh ta không từ chối ngay, tôi bỗng thấy có hy vọng.
Mặc kệ ánh mắt oán trách của Jung Yi Joon, tôi nhào tới bám lấy Kwon Jae Hyuk.
“Hyung à… em, em muốn đi thật mà…”
Tôi chắp tay, bày ra vẻ mặt đáng thương hết mức. Dù Jung Yi Joon vẫn đang lầm bầm như thể bị phản bội, tôi vẫn làm ngơ.
“Nếu Yoon Jae muốn đi thì cứ đi thôi.”
Câu trả lời của Kwon Jae Hyuk khiến tôi vô cùng hài lòng.
…Nực cười thật. Tôi còn phải xin phép nữa à? Nhưng thôi, như vậy vẫn còn đỡ hơn bị từ chối thẳng thừng.
“Vậy đi với tôi.”
“Hở?”
“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”
“Ra ngoài thì phải có xe. Yoon Jae đâu có biết lái.”
À… phải ha. Tôi mới mười sáu tuổi. Trước khi nhập vào cơ thể này, tôi có xe, biết lái nên cứ nghĩ là mình vẫn vậy…
Nhưng Kwon Jae Hyuk cũng là vị thành niên mà?
“Anh có bằng lái thật không?” – Tôi nghi ngờ hỏi. Kwon Jae Hyuk bật cười khẽ.
“Tôi lấy bằng ngay sau sinh nhật mười chín tuổi.”
“Thế giờ anh có bằng được bao lâu rồi…?”
Nụ cười của anh ta càng rộng hơn. Khi nghe câu trả lời, đồng tử tôi hơi run lên.
“Chắc… ba tháng?”
Haha, nụ cười tươi rói ấy chẳng khác gì của Thần Chết.
…Cứu tôi với.
✦✦✦
Tuy nói chỉ mới có bằng ba tháng, nhưng Kwon Jae Hyuk lái xe khá ổn, khiến tôi ngạc nhiên.
Vì lý do nào đó, Jung Yi Joon cũng leo lên xe, bảo rằng “không thể để hai người đi với nhau”. Vậy là Kwon Jae Hyuk lái, còn Jung Yi Joon ngồi ghế sau.
Anh ta cứ lầm bầm khó chịu như thể bị ép đi theo, trong khi tôi đâu có rủ đâu…
“Mẹ nó…”
Bộ mặt anh ta là sao vậy trời?
Tôi cũng không hiểu anh ta đang bực gì. Đang nghĩ lan man thì Jung Yi Joon bất ngờ quay đầu nhìn tôi.
Tôi suýt cắn phải lưỡi vì giật mình. Nhưng rồi anh ta nhe răng cười, vẻ đầy quyết tâm:
“Tôi cũng sẽ thi lấy bằng sau sinh nhật mười chín!”
“…Ờ, tuỳ cậu thôi.”
“Tôi sẽ mua cái xe xịn hơn cái này!”
“…Ừ, cứ làm.”
Ai cấm đâu? Tôi còn không hiểu sao anh ta phải nói mấy chuyện này với tôi nữa.
Nghe thấy cuộc trò chuyện, Kwon Jae Hyuk bật cười khúc khích. Jung Yi Joon trừng mắt nhìn anh ta.
“Cười cái gì?!”
Bộp! – Một cú đá giáng thẳng vào ghế lái.
Tôi đành phải lên tiếng ngăn cản.
“Đừng làm vậy!”
Tính mạng tôi giờ phụ thuộc vào người đang lái, anh làm ơn bình tĩnh lại đi!
Tôi cuống cuồng can ngăn, thì Jung Yi Joon lại liếc sang tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Cậu bênh anh ta à?”
“Cái gì…?”
Trên đời này chỉ có một phe thôi, và tôi chính là cái phe đó. Cậu đang nói nhảm gì vậy? Nếu có thể, tôi đã ném cả cậu lẫn Kwon Jae Hyuk ra khỏi xe rồi biến mất khỏi thế giới này, nhưng giờ tôi chỉ muốn cậu ngưng lảm nhảm.
“Yoon Jae, cậu muốn đi đâu?” – Kwon Jae Hyuk hỏi.
Xe vừa rời khỏi biệt thự, chạy không mục tiêu. Tôi định nói đâu cũng được, miễn là rời khỏi cái nhà đó…
A…
Khung cảnh ngoài cửa sổ quen quá. Là khu phố tôi từng làm thêm! Tim tôi đập rộn lên. Trong trí nhớ của tôi và nơi Ki Yoon Jae sống giờ chẳng khác nhau là bao…
Không lẽ… thật sự là chỗ đó?
Nhà cũ của tôi nhỏ đến mức chẳng thể so với biệt thự sang trọng của Ki Yoon Jae, nhưng đó là nơi tôi từng nằm nghỉ, từng sống.
Tôi tự nhủ rằng không thể nào trùng hợp như vậy, nhưng hy vọng vẫn len lén dâng lên trong tim.
“237-1, phường Gaun…”
Tôi đọc địa chỉ cũ. Kwon Jae Hyuk chẳng hỏi gì, nhập thẳng vào GPS.
Giọng của hệ thống điều hướng vang lên, còn anh ta thì đánh lái theo chỉ dẫn.
Càng đến gần, những tòa nhà kính cao tầng dần nhường chỗ cho các dãy nhà cũ kỹ. Sắc mặt Jung Yi Joon cũng thay đổi theo khung cảnh ngoài cửa sổ.
Ki Yoon Jae sao có thể biết nơi thế này chứ…
Cậu ta lớn lên trong nhung lụa, sống giữa những thứ đắt đỏ. Một khu ổ chuột như thế này, làm sao mà biết?
Tôi cũng thắc mắc không biết nên trả lời sao nếu bị hỏi, nhưng cả Kwon Jae Hyuk lẫn Jung Yi Joon đều không hỏi gì cả.
“Chỗ này… xe không vào được rồi…”
Kwon Jae Hyuk quay lại, vẻ mặt khó xử. Con hẻm dẫn vào trong quá hẹp, xe không thể chạy vào.
“Vậy để em xuống đây.”
“Ừ. Tôi sẽ gửi xe ở bãi công cộng gần đây. Cậu đứng đây với Jung Yi Joon.”
“Vâng.”
Tôi gật đầu. Nhưng có vẻ Kwon Jae Hyuk vẫn chưa yên tâm, anh ta quay sang dặn Jung Yi Joon:
“Jung Yi Joon, trông Yoon Jae giùm tôi.”
“Mẹ nó, ai cho anh sai tôi hả?”
Jung Yi Joon đá thêm phát nữa vào ghế lái, chửi thêm mấy câu. Sau đó, anh ta kéo tay tôi khi tôi còn đang ngẩn người.
“Này, xuống đi.”
Tôi chỉ biết sững sờ nhìn anh ta—người vừa nói đừng sai khiến mình, giờ lại quay sang sai tôi. Kwon Jae Hyuk không nói gì thêm, rời đi luôn.
Gió lạnh lùa qua mặt khi tôi đứng lại nơi vừa được thả xuống.
Giờ nghĩ lại… là mùa đông rồi nhỉ.
Thời gian này năm trước, tôi còn bận tay chuẩn bị than tổ ong để sưởi… Ở biệt thự thì đâu cần lo mấy thứ đó, lúc nào cũng ấm áp… nên tôi quên mất.
Có vẻ tôi đã quen với cuộc sống của Ki Yoon Jae quá nhanh, dù thời gian sống trong cơ thể này chưa bao lâu. Trong miệng tôi thoáng vị đắng.
“Này, cậu… lạ thật đấy.”
“Hả?”
“Mấy chuyện cậu làm dạo này. Sao cậu biết chỗ như thế này?”
Jung Yi Joon nhìn tôi bằng ánh mắt nửa thắc mắc, nửa cảnh giác. Tôi không trả lời. Khó mà giải thích được…
Thấy tôi im lặng, Jung Yi Joon quay mặt đi, tặc lưỡi. Giữa hai chúng tôi tỏa bầu không khí lạnh lẽo.
Không chịu nổi sự gượng gạo ấy, tôi cất tiếng:
“Tôi muốn ăn kem.”
“Hả?”
Jung Yi Joon quay lại, nhìn tôi như thể tôi bị dở người. Ờ thì, giữa mùa đông mà đòi ăn kem thật có hơi…
Bản thân tôi cũng thấy kỳ, nhưng trót nói rồi thì đành tiếp tục:
“Melona.”
“…”
“Mau đi mua đi.”
Tôi chỉ vào tiệm tạp hóa dưới dốc. Jung Yi Joon nhìn qua lại giữa tôi và cửa hàng, đến khi tôi hối “Mau lên” thì anh ta mới lầu bầu:
“Biết rồi, cậu đứng đây. Đừng đi đâu.”
“Ừ.”
“Haa… cái mẹ gì chứ. Làm gì có chuyện nó từng ăn Melona.”
Jung Yi Joon càm ràm rồi xuống dốc.
Anh ta nghĩ tôi là loại người gì vậy…
Thật ra tôi đoán Ki Yoon Jae chắc cũng từng ăn Melona lúc nhỏ. Nhưng tôi chỉ từng thấy phiên bản trưởng thành của cậu ta trong truyện, và dường như chưa bao giờ thấy cậu ta ăn…
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Thw