Chương 11
Chương 11
Khi nghĩ về hình ảnh vẫn hiện rõ ngay cả khi tôi nhắm mắt, đôi chân liền cất bước như có ai thôi thúc. Băng qua những bậc xi măng gồ ghề và con hẻm hẹp, dù thân thể rã rời, tôi lại bước nhanh hơn. Hơi thở gấp gáp dần, trong lòng trào dâng một niềm mong đợi mơ hồ nhưng da diết.
Tôi thấy rồi.
Cánh cổng màu xanh bạc phếch, lớp sơn bong tróc lởm chởm. Nếu rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh…
“Ơ…”
Tôi khựng lại.
Đúng chỗ này. Nhưng căn nhà mái xanh tôi từng ở… đã biến mất.
“Biết ngay mà…”
Tôi lẩm Mẩm, cố tự trấn an, nhưng vẫn không ngăn nổi cảm giác hụt hẫng.
Biệt thự của Ki Yoon Jae thì sao gọi là nhà được? Ở đó, tôi luôn phải cảnh giác từng giây từng phút. Còn nơi này, dù nhỏ, cũ kỹ và chẳng có gì đặc biệt, lại là nơi tôi từng thực sự được thở phào.
Hồi đó, tan làm muộn, tôi ghé cửa hàng quen mua lon bia, vừa uống vừa lướt điện thoại rồi ngủ gục lúc nào không hay.
Ngày mai lại vất vả — nhưng ít nhất, tôi từng được nghỉ ngơi.
Còn giờ thì sao? Dù đã có tất cả, tôi lại chẳng còn gì cả.
Không người thân. Không nơi chốn. Không vật chất. Trống rỗng.
Tôi lảo đảo tựa vào tường, mặc kệ bộ đồ đắt tiền lấm bụi. Rồi ngồi phịch xuống, ôm gối, úp mặt vào tay.
Tôi muốn tan chảy, muốn biến mất khỏi thế giới này.
“Hộc… hộc…!”
Một tiếng thở gấp vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Một cảm giác ấm nóng chạm nhẹ vào tay tôi.
Tôi ngẩng lên. Một cục… lông?
“Cái gì đây…?”
Tiếng thở dốc phát ra từ cục lông. Nhìn kỹ lại — là một con chó. Mà, là chó thật không vậy?
Bộ lông của nó dài đến mức tôi không phân biệt nổi đầu đuôi. Cả bốn chân cũng bị che khuất. Chỉ nhờ cái lưỡi lè ra hồng hồng, tôi mới chắc nó đang sống.
“Nhìn mày… đúng là kỳ dị.”
“Gâu!”
Nó sủa lớn, như thể phản bác lại lời tôi. Tôi bật cười, đưa tay xoa xoa lớp lông mượt. Không sợi nào bị rối — rõ ràng được nuôi kỹ.
“Hẳn là lạc chủ.”
“Cookie à~”
“Gâu!”
Một giọng gọi vang lên từ sau bức tường. Con chó — à không, Cookie — lập tức vẫy đuôi rối rít.
“Cookie, sao lại chạy đi… Ơ? Ai vậy?”
Một cậu trai tầm tuổi tôi bước ra, tay cầm bát thức ăn cho chó. Tôi giật nảy, vội lúng túng đứng dậy vì bị bắt gặp đang ngồi xổm trước mặt người lạ.
Trong lúc hoảng, tôi trẹo chân và ngã ngửa.
“Á!”
Tôi nhắm tịt mắt, sẵn sàng đón cú va đau điếng thì…
RẦM!
“Gâu! Gâu! Grừ…!”
Ai đó đỡ lấy tôi trước trước khi lưng tôi chạm đất. Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay của cậu ta. Bát thức ăn rơi tung tóe, Cookie sủa ầm lên, nhảy choi choi vì bữa ăn bị đổ.
Khoan đã…
Cậu ta… nhìn quen lắm.
Không phải người tôi quen khi còn sống trước đây. Nhưng — cảm giác này… rất quen. Cậu ta, và cả Cookie…
“…Ư!”
Tôi chợt nhớ ra.
“Tiểu thuyết hạng ba!”
“Hả?”
Đúng rồi! Hắn là nhân vật chính của cái tiểu thuyết hạng ba đó! Cái thằng chính diện ngây thơ lạc quẻ tôi từng đọc qua! Nhìn chẳng khác gì cái bìa truyện — kể cả vẻ mặt non nớt đó!
Còn Cookie… chính là thần thú! Thần thú mà Ki Yoon Jae từng cố đoạt lấy trong truyện!
Nhưng tại sao hắn lại sống ở nơi tôi từng sống? Đây là… định mệnh trêu ngươi à?
Tôi nghẹn thở vì kinh ngạc.
Lẽ nào… chuyện gặp gỡ đã xảy ra sớm hơn cả cốt truyện gốc?
“Ugh… đầu tôi…”
“Bạn không sao chứ?!”
Tôi nhăn mặt, đưa tay lên trán. Hắn lập tức siết chặt vòng tay, khiến tôi thấy đỏ mặt. Dù biết chỉ là học sinh cấp hai, nhưng bị con trai ôm thế này vẫn… kỳ cục.
Tôi vùng ra, cố giữ khoảng cách.
“Ưm… cậu có thể… buông tay không?”
“À! Xin lỗi! Bạn ổn chứ?”
…Câu này hắn hỏi lần thứ ba rồi đấy.
Tôi miễn cưỡng gật đầu. Cuối cùng, hắn cũng thả tôi ra.
Khỉ thật. Tại sao lại là hắn? Đây là cú twist trời đánh gì vậy? Nhân vật chính và phản diện gặp nhau trước cả khi truyện bắt đầu?
Mình phải tránh xa hắn.
Tôi quay đầu bỏ đi.
“Này, khoan đã…”
Tôi giả vờ không nghe. Nhưng vài giây sau, đã nghe tiếng bước chân bám theo.
Quay lại nhìn — chuẩn rồi. Hắn đang theo tôi! Với cả Cookie! À không, thần thú!
Tại sao?!
Tôi cắm đầu chạy. Hắn cũng rảo bước theo.
Đừng đùa chứ… Tôi sắp khóc rồi.
Hai đứa lao đi trong cái lạnh buốt mùa đông, xuyên qua khu ổ chuột như một cảnh rượt đuổi trong phim hành động hạng B.
“Thở… hộc…! Cậu theo tôi làm gì?!”
Tôi dừng lại ở góc phố cao, nơi có thể nhìn ra cả khu vực bên dưới. Tôi thở dốc, còn hắn… vẫn tỉnh bơ.
Thật không công bằng. Thể lực tôi đúng là tệ hại.
“À… tôi thấy bạn hình như không quen đường. Mà khu này thì hơi gập ghềnh, dễ trượt ngã.”
Hắn gãi đầu, cười ngượng. Mặt đỏ bừng.
Ki Yoon Jae thì không quen đường ở đây thật — nhưng tôi thì khác.
Dù vậy… sao hắn lại tốt thế?
Dù tôi phũ phàng, hắn vẫn quan tâm. Tự dưng tôi thấy bối rối.
“À… bạn tên gì vậy? Tôi là Jang Eui Yeol. Eui là chữ ‘nghĩa’ (의), không phải ‘răng’ (이) đâu nhé.”
“Tôi biết.”
“…Hở? Sao bạn biết?”
Chết tiệt. Tôi lỡ miệng!
Jang Eui Yeol ngập ngừng. Có vẻ muốn hỏi thêm, nhưng sợ tôi khó xử nên thôi. Tôi thì thấy áy náy.
Thật ra… hắn tử tế thật. Trong truyện, tôi từng mắng hắn là đồ ngốc dễ dụ. Nhưng khi sự tử tế ấy hướng về mình, lại thấy khác hẳn.
Tôi nhìn hắn chằm chằm. Hắn đỏ mặt. Tôi lưỡng lự.
Có nên nói tên thật không nhỉ? Biết tên chắc không thay đổi cốt truyện đâu…
“Tôi…”
“NÀY, KI YOON JAE! ĐỒ KHỐN!!”
Một tiếng hét chát chúa cắt ngang.
Tôi giật mình quay lại. Jang Eui Yeol cũng ngoảnh đầu.
Jung Yi Joon đang lao tới, mặt hầm hầm, hơi thở dồn dập.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Thw
Trans: Tỏi