Chương 14
Chương 14
Có rất nhiều cách để cô ấy phát hiện ra sự thật, kể cả khi tôi cố che giấu. Cô ấy chỉ cần hỏi Kwon Jae Hyuk hoặc Jung Yi Joon, hoặc đơn giản là kiểm tra định vị trên xe.
Hay là… thiết bị GPS mà cô ấy gắn trên người tôi. Đúng vậy, cả chuyện đó nữa. Vì vậy, nói dối lúc này chỉ càng khiến cô ấy nghi ngờ thêm.
“Gaun-dong à? Ở đó… em đâu có việc gì, đúng không? Sao lại tới đó?”
Ki Hyun Joo tỏ ra bối rối trước câu trả lời của tôi. Ý gì mà không có việc gì? Nhân vật chính đang ở đó mà. Tương lai, anh ta còn cho cô vào hậu cung nữa đấy.
Nhưng tôi không thể nói ra điều đó. Thế nên tôi phải nuốt sự thật xuống và chọn một lời nói dối ít đáng ngờ nhất.
“Em chỉ nghĩ… sẽ rất tuyệt nếu xây một khách sạn ở đó. Trên cao, khung cảnh đẹp lắm.”
Tất nhiên, tôi chẳng có kế hoạch nào như vậy. Nếu thực sự định xây khách sạn ở đó, tôi sẽ phải đuổi cả đám người — trong đó có nhân vật chính. Việc đó chẳng khác nào tự chuốc lấy thù oán.
Vẻ mặt của Ki Hyun Joo trở nên khó hiểu khi tôi nói vậy. Như thể cô ấy đang tự hỏi: “Đó là điều em nghĩ thật à?”
“…Dạo này em lạ lắm. Đột nhiên lại hứng thú với kinh doanh à? Có chuyện gì vậy?”
“Em cũng cần tạo dựng vị trí của mình chứ. Không thể cứ sống kiểu côn đồ mãi, dựa vào thân phận người thừa kế được.”
“…”
“Chúng ta đã thành lập guild rồi, nhưng đó là chuyện lâu dài. Kết quả đâu thể thấy ngay. Nên em cũng muốn thử những hướng khác để tạo danh tiếng.”
“Và em chọn… kinh doanh khách sạn?”
“Không nhất thiết là khách sạn. Em nghĩ có thể xây dựng cái gì đó khác. Nơi đó thật sự có tiềm năng.”
“…”
“Dù sao thì, bất động sản vẫn là ngành có thể hưởng lợi từ chính sách quốc gia, đúng không?”
Tôi nhún vai ra vẻ hờ hững. Ki Hyun Joo im lặng nhìn tôi. Cô không phải người quá hứng thú với kinh doanh, nên phản ứng thờ ơ cũng không lạ. Nhưng rồi tôi ngẩng lên — và chết đứng.
Ki Hyun Joo đang mỉm cười.
Nụ cười rạng rỡ đầy tự hào, pha lẫn kỳ vọng và một điều gì đó rất khó gọi tên.
“Thật sao…?”
“…?”
“Một suy nghĩ rất tốt!”
“Hả?”
“Đúng vậy! Em phải bắt đầu từ bây giờ! Sắp lên cấp ba rồi, mà ba năm trôi qua nhanh lắm. Nghĩ như vậy là rất tốt!”
Hả? Phản ứng đó… tôi không lường trước được. Tôi tưởng cô ấy sẽ lơ đi hoặc khó chịu, chứ không phải phản ứng nhiệt tình như vậy.
Nếu tôi làm gì ngu ngốc, chẳng phải Ki Hyun Joo luôn ở đó để lo liệu sao?
Nhưng giờ cô ấy lại thực sự vui mừng… Mà, cô ấy không giống như đang diễn. Ki Hyun Joo là kiểu người thẳng thắn, thích gì ghét gì đều bộc lộ rõ ràng. Cô ấy thậm chí còn từng chửi thẳng mặt tôi.
“Vậy chúng ta nên mua đất ở Gaun-dong trước không? Phải mua thì mới xây được khách sạn hay căn hộ chứ.”
“À, không! Đó chỉ là… một trong vài lựa chọn thôi.”
Chết tiệt. Nếu mà thật sự mua đất và đuổi người ở đó đi, tôi sẽ đắc tội với nhân vật chính mất. Tôi lắc đầu lia lịa để ngăn cô ấy hành động dại dột.
Ki Hyun Joo gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
“Được rồi. Nếu cần gì, nói với chị. Chị sẽ lo.”
Cô ấy trông thực sự hạnh phúc. Quá mức so với một người chị từng tuyệt vọng vì cậu em trai mất nết bỗng nhiên ‘tỉnh ngộ’. Tôi còn chưa hiểu được phản ứng ấy thì cô ấy đã đứng dậy.
“À.”
Ngay trước khi đóng cửa, Ki Hyun Joo dừng lại và quay đầu.
“Lời hứa… em không quên đấy chứ?”
Lời hứa nào? Tôi có hứa gì sau khi bị nhập vào cơ thể này đâu…
Chờ đã. Có thể cô ấy đang nói đến lời hứa giữa cô ấy và Ki Yoon Jae?
Khốn kiếp, tôi không có ký ức gì cả. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Tôi có nên nói là tôi không biết không? Nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Ki Hyun Joo, tôi lại gật đầu như một phản xạ.
“Đương nhiên rồi.”
Nụ cười của cô ấy càng thêm rạng rỡ.
“Chị mừng vì em đã trở lại. Nghỉ ngơi đi nhé.”
Cô ấy bước ra, để lại tôi trong phòng với đống câu hỏi chưa lời đáp.
“Cái gì thế này…”
Tôi đã hiểu nhầm Ki Hyun Joo sao? Tôi từng nghĩ cô ấy phản bội Ki Yoon Jae vì muốn giành vị trí thừa kế.
Trong nguyên tác, cô ấy gia nhập hậu cung của nhân vật chính, rồi dần thay thế Ki Yoon Jae.
Nhưng nếu thật là như vậy… thì phản ứng của cô ấy hôm nay không thể nào hợp lý.
Càng giúp tôi nâng cao vị thế, cô ấy càng khó chen chân vào — vậy mà cô ấy lại vui mừng đến vậy?
Và còn lời hứa kia là gì?
Ký ức không đầy đủ khiến tôi như kẻ lần mò trong bóng tối. Tôi mơ hồ cảm thấy lời hứa ấy có thể là mấu chốt của chuyện Ki Hyun Joo phản bội Ki Yoon Jae.
Nhưng giờ mà thú nhận đã quên thì… không dám.
Tôi chỉ có thể thở dài.
Gâu! Gâu! Gừừừừừừ!
Vâng. Giờ tôi là… Cookie. Chính xác là một con chó.
Tôi đã thề sẽ không dây vào hai tên đó sau chuyến đi chơi hôm trước. Nhưng đời không như mơ.
Bọn họ cứ đụng mặt là cãi nhau, vậy mà mỗi lần tôi ra ngoài, họ đều bám theo như hình với bóng. Vì hai kẻ đó, tôi chẳng bao giờ có thời gian yên thân.
Và hôm nay, họ lại xuất hiện.
Tôi vừa ra khỏi nhà thì bị phục kích. Không phải kiểu bom như lần trước, nhưng kẻ tấn công lần này rõ ràng là dân chuyên.
Ngay khi nhận ra có biến, hai người kia lập tức phối hợp. Mỗi người giữ một vai trò — không cần nói nhiều.
Kwon Jae Hyuk lao vào tấn công, trong khi Jung Yi Joon ôm tôi, chắn đòn như một tấm khiên.
Đợi đến khi chắc chắn tôi an toàn, Kwon Jae Hyuk mới triệu hồi vũ khí từ hư không và quét sạch kẻ địch.
Thật sự rất ấn tượng.
Khả năng của anh ta là ‘Bậc thầy vũ khí’. Có thể sử dụng mọi loại vũ khí, triệu hồi tự do. Mà không chỉ dùng được — còn dùng rất tốt.
Vấn đề là… anh ta quá điềm tĩnh. Quá lạnh lùng.
Không run tay. Không rối trí. Không chớp mắt khi máu văng tung tóe.
Tôi không chỉ trích — vũ khí sinh ra để chiến đấu. Nhưng người bình thường mới thức tỉnh đâu dễ bình tĩnh như thế?
Nếu không quen, chắc tôi đã nghĩ anh ta là một tên tâm thần máu lạnh.
Tất nhiên, anh ta không phải. Nhưng cũng không dễ để lý giải sự điềm tĩnh ấy.
Tôi thích cảm giác yên bình (ngoại trừ khi phải nghe Jung Yi Joon lảm nhảm), và tôi là kiểu người sống theo cảm xúc.
Vậy mà hai kẻ này — một lạnh như băng, một như ngọn lửa — lại phối hợp ăn ý đến kỳ lạ mỗi khi gặp địch.
“Xong rồi.”
“Làm tốt lắm, Hyung.”
“Hả? Tsk. Tôi cạn lời luôn đấy.”
“…Cậu cũng ổn lắm.”
Dù vừa chiến đấu xong, người Kwon Jae Hyuk không dính giọt máu nào.
Tôi nhìn anh ta bước tới, nói một câu khen ngợi. Ngay lập tức, ánh mắt Jung Yi Joon như muốn thiêu rụi tôi.
Tôi hiểu mà. Cái nhìn kiểu: “Chỉ khen anh ta thôi à?”
Tôi vội lảng tránh và thêm một câu nịnh bợ cho cậu ta.
Cuối cùng thì đôi mắt Jung Yi Joon cũng hạ hỏa, còn tôi thì thở phào.
Rồi tôi nghe thấy tiếng cười phía trên.
Kwon Jae Hyuk đang cười. Nhìn tôi vừa nịnh vừa hoảng với Jung Yi Joon, mà cười sảng khoái.
Tôi khó chịu ra mặt, nhưng anh ta vẫn chìa tay ra, xoa đầu tôi.
“Tôi mừng vì cậu đã trở lại. Ý tôi là… giống như ngày xưa ấy.”
“Ngày xưa?”
“Ừ. Ngày xưa.”
Ánh mắt anh ta chùng xuống, trông như đang nhìn xuyên qua tôi để thấy lại quá khứ.
Ngày xưa? Ý anh ta là… Ki Yoon Jae thật sự từng hành xử giống tôi sao?
Nếu vậy thì hóa ra tôi không phải diễn quá đà?
Phải chăng vì thế mà Ki Hyun Joo và Kwon Jae Hyuk — những người hiểu rõ tôi nhất — chưa từng nghi ngờ?
Đặc biệt là Ki Hyun Joo, hành động chẳng khác gì thư ký. Trước kia đã thế, giờ càng thế, như thể bị ép phải chăm sóc cậu em rắc rối.
Tên Ki Yoon Jae này… rốt cuộc đã sống kiểu gì vậy?
Tôi cứ nghĩ mình hiểu rõ anh ta. Nhưng càng ở trong cơ thể này lâu, tôi lại càng thấy mình biết quá ít.
Tất cả là do ký ức bị thiếu. Điều gì đã khiến anh ta từ một người có vị trí trở thành kẻ vô dụng? Và tại sao ai cũng nói tôi đang dần giống với “anh ta trước kia”?
Không đủ thông tin.
Tôi có thể hỏi Kwon Jae Hyuk. Hoặc Ki Hyun Joo. Nhưng càng hỏi, càng dễ lộ.
Cho đến giờ tôi vẫn may mắn. Không ai nghi ngờ gì. Nhưng nếu có một ngày sự nghi ngờ trở thành chắc chắn…
Tôi sẽ chết.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Thw
Trans: Tỏi