Chương 24
Chương 24
“Ki Yoon Jae à! Dù cậu có khó chịu vì chuyện đã xảy ra… tôi vẫn muốn nói chuyện với cậu. Nhưng nếu vì chuyện đó mà cậu gặp rắc rối, tôi biết phải đối mặt với cậu thế nào sau này đây?”
“—Chỉ vì thế thôi sao? Lý do của cậu nông cạn vậy à?”
“Hả? Nhưng Yi Joon nói với tôi như thế mà…”
Cậu ấy đã giấu chuyện đó, không muốn tôi lo. Vậy mà vẫn xin lỗi chỉ vì không biết tôi sẽ tức giận đến mức nào. Cả hai người đều âm thầm chịu đựng việc bị bắt nạt, chỉ vì một câu nói vu vơ của tôi. Eui Yeol thì có thể ngây thơ, nhưng tôi thật sự không hiểu vì sao một người bướng bỉnh như Yi Joon cũng lại chọn cách nhịn.
Chính vì thế, khi nhận ra Yi Joon cũng làm vậy vì tôi… tim tôi bỗng nặng trĩu.
“—Thật à?”
“Vậy… chuyện cậu muốn thân thiết với cháu trai Chủ tịch Đảng Thế giới là thật lòng sao?”
Dáng vẻ Yi Joon khi giận đến mức hét lên… hôm nay trông lạ lắm. Có gì đó rất khác. Có phải đây là cảm giác khi chứng kiến một người bạn thân đang trưởng thành không?
“Yi Joon của tụi mình thay đổi rồi!”
Thật tuyệt khi nghĩ rằng, một người từng chẳng bao giờ nhường nhịn ai, lại vì tôi mà chịu đựng tất cả.
“Á! Sao cậu lại cười!”
“Heh heh—”
Tôi không nén được, miệng cứ tự động cong lên. Yi Joon đỏ mặt đến tận mang tai, run rẩy vì tức mà chẳng có chút gì là giận thật cả. Cậu ta chỉ đang xấu hổ vì bị bắt bài thôi.
Tuyệt thật đấy. Nếu có thêm vài tình huống kiểu này nữa, chắc cậu ta sẽ mềm tính dần, mỗi ngày một chút. Nghĩ vậy, tôi cười nhẹ, rồi vô thức bám lấy cậu ta.
“Gì, gì thế…”
“Yi Joon à, cậu muốn ăn gì nữa không? Gọi thêm bánh nhé?”
“Gì… cái gì cơ…?”
“Trời ơi, sao lại có heo con dễ thương thế này? Yi Joon của chúng ta tốt tính quá trời luôn!”
“Thật á!? Cậu nghĩ vậy thật sao?”
Tôi xoa đầu Jung Yi Joon như vẫn làm với Ha Hyun Seo. Dù ngoài miệng càm ràm, cậu ta chẳng bao giờ gạt tay tôi ra. Đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
“Tôi nói mãi đấy, sao cậu lại vừa tốt bụng vừa đáng yêu thế chứ?”
Cậu ta bĩu môi, mặt kiểu “thôi đi”, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ như mèo được vuốt ve.
“…Vì tôi là của cậu mà.”
“Hả?”
“Vì tôi là của cậu, nên tôi sẽ không bao giờ làm gì khiến cậu gặp rắc rối hết!”
Yi Joon hét toáng lên, tai đỏ như cà chua chín.
“Ừ, Jung Yi Joon là tài sản của Ki Yoon Jae mà.”
“Tôi ghen với Yoon Jae rồi đó.”
Tôi bật cười xác nhận. Đúng lúc đó, Eui Yeol lẩm bẩm gì đó rất khẽ. Tôi không nghe rõ, chỉ thấy cậu ấy đang cười với vẻ hơi cay đắng.
Yi Joon cũng bật cười như thể hiểu điều Eui Yeol vừa nói. Tôi cũng muốn biết, nhưng cả hai đều không nói gì thêm, nên đành cho qua.
—
Vài ngày sau chuyện đó, hậu quả bắt đầu lộ rõ. Tôi đã biết trước là không yên được, nhưng…
Không ngờ một trận cãi nhau giữa học sinh lại bị biến thành “cuộc chiến người lớn” một cách tàn nhẫn đến vậy.
“Chủ tịch gọi cậu rồi đấy. Tối nay chắc không dễ về nhà đâu.”
“À—”
“Rốt cuộc cậu gây ra chuyện gì thế?”
Tôi đang miên man suy nghĩ thì Hyun Joo lên tiếng. Giọng cô ấy trầm, như thể đã đoán được đây không phải chuyện nhỏ.
Tôi nên giải thích thế nào? Rằng mọi rắc rối đều do tôi gây ra ư? Nghĩ mãi không ra lời…
Cuối cùng, tôi vẫn phải đi. Vì sẽ ở lại ăn tối nên chỉ dẫn theo Kwon Jae Hyeok và Yi Joon. Hyun Joo thì nhìn tôi đầy lo lắng.
“Cậu chắc là ổn chứ? Hay tôi đi cùng?”
“Nếu cậu đi cùng thì được gì chứ—”
Tôi không nói ra, nhưng Hyun Joo hiểu. Trong ngôi nhà ấy, phụ nữ chẳng được xem trọng. Sự có mặt của cô ấy sẽ chẳng giúp ích được gì.
“Phải rồi… Nếu là tôi…”
Dù thông minh, giỏi giang, lại có dị năng, Ki Hyun Joo vẫn bị trói chân chỉ vì là phụ nữ. Trong khi đó, điều duy nhất khiến Yoon Jae vượt lên… là gương mặt mà tôi đang mang.
“Cố lên.”
Tôi vỗ vai cô ấy.
Cô ấy nắm lấy tay tôi, khẽ nói:
“Hứa đi… Vì lời hứa đó, nhất định phải cố gắng.”
“—Hả…”
Tôi không nhớ nổi mình đã hứa gì. Tôi còn chẳng biết mình nên vì điều gì mà cố gắng nữa. Nhưng chẳng thể hỏi lại, tôi chỉ gật đầu, như thể mình hiểu.
Có vẻ hài lòng với câu trả lời ấy, Hyun Joo mới chịu buông tay.
—
Trên đường đi, tôi cứ cố nghĩ cách đối đáp nếu bị ông nội chất vấn. Lúc nghĩ ra được lý do nghe có vẻ hợp lý, thì tôi cũng đã tới biệt thự của Ki Jae Mu.
“Chào mừng, Thiếu gia. Chủ tịch đang đợi ở phòng ăn.”
“Vâng.”
Tôi nhớ rõ đường, không cần người dẫn.
Phòng ăn lớn với chiếc bàn dành cho mười người. Ki Jae Mu ngồi ở đầu bàn, thấy tôi tới thì ra hiệu ngồi xuống.
“Cháu chào ông.”
“Ừ. Ăn đi đã.”
Tôi ngồi gần, đợi ông cầm thìa trước rồi mới bắt đầu gắp đồ ăn. Nhưng vừa cử động, ông đã hỏi:
“Việc học hành thế nào?”
“—Tốt ạ.”
Tôi đáp hơi chậm, liền bị ông liếc một cái sắc như dao.
“Nghe nói cháu trai của Go Hyuk bên Đảng Thế giới bị đánh?”
Ánh mắt ông như đang dò xét. Tôi gật đầu xác nhận.
Ông hít một hơi thật sâu. Theo trí nhớ của Ki Yoon Jae, ông nội là kiểu người dễ nổi nóng, thích đập đồ. Nhưng lần này… ông kiềm chế được.
“Vì sao?”
“Vì cậu ta không biết thân biết phận. Dám nhòm ngó thứ thuộc về cháu.”
“Chỉ vậy thôi mà cháu sẵn sàng đập tan mối quan hệ vài chục năm?”
“Vâng.”
Thấy ông hơi nghiến răng, tôi vội nói tiếp:
“Khát khao không sai. Nhưng cháu là người thừa kế Sungwoon. Bất cứ thứ gì mang tên Sungwoon đều thuộc về cháu. Dù chỉ là một viên sỏi… nếu đã gắn với cái tên Sungwoon, thì nó cũng phải là tốt nhất.”
“…”
“Họ có thể ngắm… nhưng nếu muốn lấy, ít nhất phải có sự cho phép của cháu. Bằng không, tức là phớt lờ cháu.”
“Hừm—”
“Vì cháu là người kế nhiệm, là tương lai của Sungwoon. Phớt lờ cháu tức là phớt lờ cả Sungwoon.”
Lời nói ấy khiến ánh mắt Ki Jae Mu dịu đi thấy rõ. Tôi nhẹ nhõm hẳn. Sau đó, ông bắt đầu chuyển sang chuyện trên mạng, danh tiếng trường học và việc Go Hyuk không còn là đối tác phù hợp.
Ông còn nói về việc tìm đối tác mới, thay vì tiếp tục dựa dẫm vào Đảng Thế giới.
Có vẻ như… Ki Jae Mu đã nhắm được người khác trong đầu.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Vy
Trans: Sẻ