Chương 25
Chương 25
“Tuy nhiên… bọn họ đúng là quá đáng thật.”
“Ý cậu là sao?”
“Tôi nói Đảng Thế giới đấy. Chuyện giữa đám học sinh thôi mà họ cũng phải chen vào. Tôi đã cố nhịn, còn tử tế tha cho cậu ta, vậy mà tên Go In-hyuk lại kéo cả ông nội đến gây chuyện với Chủ tịch Sungwoon. Cậu nghĩ tôi không thấy tổn thương à?”
“…À…”
Vừa dứt lời, sắc mặt ông Jae Mu liền tối sầm. Thật ra tôi cũng chẳng thấy bị xúc phạm gì ghê gớm, nhưng mà nhắc đến cái bọn cố tình đổ vạ cho Sungwoon là thấy tức rồi. Vậy là tôi cũng có lý do chính đáng để nổi giận nhỉ?
Tôi định lắp bắp xin lỗi, ông chỉ khẽ lắc đầu. Không biết có phải tôi “diễn hơi lố” không ta?
“Không cần xin lỗi. Thằng đó điên rồi. Cả bọn tụi nó chẳng buồn phân xử đúng sai, chỉ biết đổ hết lên đầu Sungwoon. Ta ngửi thấy mùi mờ ám từ lúc đầu rồi.”
“Cháu… cháu có làm gì sai không ạ?”
“Không. Nếu là ta, ta cũng xử lý y như vậy. Khặc khặc!”
Sau buổi “tâm sự tuổi hồng” hiếm hoi ấy, tôi nhận tách trà rồi lễ phép cáo lui.
Ra đến sân, đã thấy Kwon Jae Hyuk và Jung Yi Joon đứng đợi. Vừa thấy tôi, cả hai lập tức tiến lại.
“Này, cậu ổn chứ?”
“Hả? Ổn gì cơ?”
“Ý tôi là… có bị ông nội cằn nhằn không?”
Có vẻ hai người tưởng tôi bị mắng vì vụ lùm xùm với Đảng Thế giới. Tôi bật cười, khẽ huých vào khuỷu tay Yi Joon.
“Lo gì? Tôi có làm gì sai đâu mà sợ.”
Yi Joon nhìn tôi với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng rõ ràng nhẹ nhõm thấy rõ. Jae Hyuk cũng thở phào, cười nhẹ như trút được gánh nặng.
Tối đó, cả ba cùng về nhà. Tôi duỗi người rồi ngủ một mạch đến sáng.
Nhưng tôi vẫn tò mò…
Ngày mai, gương mặt thằng cháu Chủ tịch Đảng Thế giới sẽ trông thế nào đây?
—
Sáng hôm sau
Tôi dậy sớm, sảng khoái đến trường như thể chẳng có chuyện gì từng xảy ra. Nhưng vừa đến nơi, một tên với đôi mắt thâm tím bước lại.
“Ki Yoon Jae.”
“Hả?”
Cậu ta đứng chắn trước mặt tôi, môi run run, rõ ràng định nói gì đó nhưng nghẹn họng không thốt nổi thành lời.
Chuẩn bài luôn. Kiểu này là đang bị ép phải xin lỗi nhưng sĩ diện chưa kịp tiêu hóa xong.
Mà… đã bị ông nội bắt cúi đầu thì có muốn giữ mặt mũi cũng đành chịu.
“Nếu cậu không định nói gì thì tránh ra đi.”
“…Tôi xin lỗi.”
Lời xin lỗi tuột ra vừa đắng vừa gượng. Tôi muốn đá cậu ta một cú cho hả hê, nhưng còn hai người nữa cũng cần được xin lỗi. Tôi hỏi luôn:
“Thế còn Yi Joon với Eui Yeol? Cậu không định nói gì với họ sao?”
Cậu ta liếc tôi một cái sắc lạnh. Nhưng tôi chẳng buồn để tâm.
Tôi không chắc Eui Yeol có để ý không, nhưng Yi Joon thì chắc sẽ vui… hoặc tôi tưởng vậy.
“Thôi được. Tôi chỉ cần cậu xin lỗi tôi thôi.”
“Vậy thì xong rồi. Tôi chấp nhận.”
“…”
Cậu ta nghiến răng quay đi, không buồn nói thêm câu nào.
Tốt nhất là đừng có giở trò thêm lần nào nữa. Nếu còn chút lý trí, thì nên hiểu rằng gây sự với tôi là nước cờ ngu nhất đời.
Tôi cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng rồi… chẳng có gì xảy ra cả.
Mấy đứa từng bắt nạt Yi Joon và Eui Yeol bỗng im bặt. Không gọi tên, không kiếm chuyện. Tôi hỏi thử thì cả hai cũng xác nhận là không bị làm phiền gì thêm.
Tạm thời yên ổn rồi nhỉ?
Tôi không tin tụi nó tự dưng biến thành người tốt, nhưng ít ra… giờ biết điều cũng được.
Chỉ mong chúng biết điểm dừng.
—
“Yoon Jae.”
“Ơ, lớp trưởng.”
Vừa đi vệ sinh ra đã bị gọi lại. Cậu ta đẩy gọng kính, nói:
“Cậu có rảnh không? Tôi muốn hỏi chuyện này…”
“Hỏi gì? Còn lâu mới đến giờ học mà.”
“Không nghiêm trọng đâu. Là về hội thao sau kỳ thi giữa kỳ.”
…Tôi hơi rùng mình. Đừng nói là lôi tôi ra thi đấu nha.
Tôi có bao nhiêu thể lực đâu. Mà vào sân thì chỉ có nước làm bao cát di động thôi.
“Tôi định để Yi Joon vào đội bóng rổ, nhưng cậu ấy không chịu. Hỏi lý do thì cậu ấy bảo phải hỏi ý cậu trước.”
“…Gì cơ?”
“Tôi cũng thấy khó hiểu. Cậu ấy nói là… ‘tôi là của cậu ấy’. Vậy nên… cậu đồng ý được không?”
Ơn trời là không bắt tôi thi đấu. Nhưng mà… cái mặt tôi lúc đó chắc đỏ như gấc luôn rồi.
Cái gì mà “là của cậu ấy” hả Yi Joon? Cậu có thôi tung thính bừa bãi được không vậy?
Cái đó là để hai đứa ở riêng nói với nhau thôi mà, mắc gì rải cho người ta nghe?!
Nếu thế giới này không phải thế giới giả tưởng thì hậu cung của Eui Yeol sập từ lâu rồi đó!
“Ừ… được. Tôi sẽ nói với cậu ấy.”
“Thật hả? Cảm ơn cậu.”
Lớp trưởng như định nói thêm gì đó, nhưng rồi ngập ngừng, mặt đỏ bừng.
“Thật ra… tôi từng có định kiến với hai người.”
“Định kiến?”
“Ừ. Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi khá bất ngờ vì cậu ấy tử tế vậy. Hồi cấp hai học chung với Go In-hyuk nên tôi biết cậu ta tệ cỡ nào. Tưởng ai giống hắn cũng…”
Cậu ta cười nhẹ.
“Cả cậu nữa. Cậu thay đổi nhiều thật.”
Tôi bật cười.
Nếu là Ki Yoon Jae thật thì chắc khác một trời một vực rồi.
—
Tôi quay lại lớp, đập tay lên lưng Yi Joon một cái.
“Á! Gì vậy?”
“Cậu… muốn chết à?”
Yi Joon chớp mắt ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện. Một lúc sau, cậu ấy làm bộ nhăn mặt:
“Gì đây? Đánh người xong còn doạ. Tay cậu đau không đấy?”
Tôi liếc bàn tay, bĩu môi. Không đau lắm… nhưng tức thì có.
“Tại sao cậu lại nói thế với lớp trưởng?”
“Nói gì cơ?”
“Cái câu ‘tôi là của cậu ấy’ đó!”
Tôi lí nhí, còn cậu thì toe toét cười.
“Không đúng hả? Gì? Cậu tính đính chính à?”
“Không phải… nhưng cậu biết câu đó dễ bị hiểu lầm lắm mà!”
Trời ơi, đừng có chuyển thể loại truyện bây giờ được không? Nếu hậu cung đổi từ Eui Yeol sang tôi thì mệt chết.
Mà Yi Joon thì tỉnh bơ, còn giả vờ giận:
“Gì cơ? Cậu đổi ý rồi? Tôi không còn là của cậu nữa à? Cậu định bán tôi cho ai?”
“…Tôi bán cậu được hả? Ai thèm mua?”
Tôi thở dài chịu trận. Cậu ta cười khì, ra vẻ hài lòng.
“Dù sao tôi quyết rồi. Tôi sẽ tham gia trận bóng rổ. Cậu nghe chưa?”
“Hở?”
Cái người vừa bảo không thích thể thao mà giờ ngoan như cún vẫy đuôi nghe lời tôi á? Tôi chịu thua.
Đang nói chuyện thì tôi cảm thấy có ánh mắt như thiêu đốt.
Quay sang, bắt gặp một gương mặt quen đang lặng lẽ nhìn tôi.
…Sao cậu lại ở đây nữa?
Cháu trai Chủ tịch Đảng Thế giới nhanh chóng quay đi. Có lẽ tôi tưởng tượng thôi. Lúc đó tôi đang cãi nhau với Yi Joon mà.
Không khí đang yên ổn, tôi quyết định lờ đi ánh nhìn đó.
—
Vài ngày sau
Tôi hối hận.
Giá như khi ấy tôi nói gì đó, ngăn chặn mọi chuyện…
“Đệt m…”
Tôi buột miệng chửi thề.
Go In-hyuk run rẩy – lần đầu tiên trong đời bị làm nhục như vậy.
Cậu ta không ngờ tôi lại đấm thẳng mặt chỉ vì dám động đến “người của tôi”.
Nếu chỉ vậy thôi thì còn ổn.
Nhưng chuyện lớn là… ông nội cậu ta tưởng có thể giải quyết mọi thứ bằng một buổi gặp với Chủ tịch Sungwoon.
Rốt cuộc, chính ông ấy lại là người…
【Hồi ức】
“Mày điên rồi!! Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì ở trường vậy hả? Mày hành xử y như một con chó cái!”
“Này… ông nội…”
Lần đầu tiên Go In-hyuk thấy ông mình nổi giận đến vậy.
—
Nhóm dịch Bunz Zm